Ánh trăng màu trắng xanh treo trên ngọn cây, tròn như một chiếc đĩa sứ úp ngược , thỉnh thoảng có thể thấy một vài đám mây đen, tựa như lớp men sứ đang bong ra từng mảng.
Liễu Sao Nhi nằm một mình trên chiếc giường khắc hoa, bên ngoài treo rèm châu, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ đang hé mở, chiếu thẳng lên người ả. Ả phe phẩy chiếc quạt tròn, nhìn bức tranh vẽ đôi tài tử giai nhân quần xanh áo đỏ trên đó, bỗng nhiên không hiểu vì sao lại cảm thấy bực bội bèn ném cây quạt kia đi, khung quạt gõ lên mặt đất rồi biến mất dưới gầm bàn sơn đen.
Ả mở rương hòm ra, bên trong là mấy bộ váy áo được gấp gọn mà ả mới mua gần đây. Y phục đỏ thẫm phủ đầy vàng lấp lánh như áo giáp, váy lụa dệt kim nhiều lớp dày, áo thêu hoa văn màu vàng đính nhũ đỏ ánh bạc, cái nào cái nấy không có đẹp nhất, chỉ có đẹp hơn. Ả lấy từng bộ ra ướm thử lên người một lần, đi qua đi lại trước gương, thầm nghĩ đến hoàng thân công chúa cũng không đẹp bằng mình mới mãn nguyện đi ngủ.
Đang lúc ngủ say, một đôi bàn tay lạnh lẽo bỗng mò vào trong chăn, Liễu Sao Nhi trở mình thức giấc thì lập tức khiếp sợ, vội vàng ngồi dậy quấn chăn la lớn: “Có tặc! Có hái hoa tặc!”
“Liễu Sao Nhi! Liễu Sao Nhi! Là ta!” Người đó che miệng ả, ngăn cái chất giọng the thé của ả lại, Liễu Sao Nhi nhìn kỹ mới nhận ra đó là Thư Tình.
Nom y tiều tụy hơn rất nhiều, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt đượm vẻ mệt mỏi gió sương. Liễu Sao Nhi vỗ ngực hồi lâu mới nói: “Huynh muốn chết à! Tự nhiên hù ta!” Nói đoạn, hốc mắt ả đỏ ửng, “Cái tên khốn kiếp nhà huynh, đi mấy tháng liền, lúc trước còn gửi thư về, sau thì bặt vô âm tín. ta còn tưởng huynh cũng giống như mấy gã đàn ông khác, bỏ rơi ta luôn rồi chứ!”
Thư Tình cười nịnh nọt nói: “Nhưng tháng nào ta cũng gửi tiền về mà! Sau này bận quá nên mới không có thời gian viết thư.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT