“…Hắn nghĩ mình tựa như nhánh cỏ bồng, đã định phải phiêu tán nơi nhân gian, lại không ngờ rằng còn có thể rơi xuống mặt đất, cắm rễ rồi nảy mầm…”
Ăn cơm xong, Thẩm Quyết đưa Hạ Hầu Liễm đến Tĩnh Cung Phường, xe ngựa lọc cọc chạy qua chùa Phúc Tường, Hạ Hầu Liễm vén rèm lên, tiếng người bên ngoài ồn ào, những ông cụ cầm quạt hương bồ lớn trên tay thong thả đi qua, ven đường bày ra một sạp bán nhang đèn, người trước lại rao lớn hơn người sau. Khoảng đất trống trước chùa còn có mấy người giang hồ để trần nửa thân trên đang làm xiếc, ba người đàn ông xăm kín lưng đang đứng thăng bằng trên vai nhau, xếp thành cột trụ cao. Xe ngựa rẽ vào ngõ nhỏ phía sau chùa, tất thảy ồn ào náo nhiệt đều bị bức tường cản lại, chỉ còn tiếng người truyền tới phía xa xa, tựa như ngay giữa trần thế xô bồ lại xuất hiện một chốn thanh tịnh nơi thế ngoại đào viên, thế nhưng chỉ cần bước ra một bước là lập tức có thể hoà vào biển người vội vã.
“Tiền bối thật biết chọn chỗ, nơi này tuy có hơi ồn ào nhưng cũng thuận tiện cho đời sống, ngõ nhỏ bên ngoài bán đủ thứ đồ ăn thức uống, phía đối diện có quán mì Thượng Bạch, rẽ bên trái có tiệm bán gạo. Căn nhà có ba lối vào ba lối ra[1], nằm sâu bên trong nên cũng đủ yên tĩnh, không quá ầm ĩ. Chỉ là hơi ít cửa hàng bán quần áo, nhưng mà không sao, toàn bộ quần áo ngươi cứ lấy từ phủ của ta đi, tự mình làm vẫn tốt hơn là mượn tay người khác.” Thẩm Quyết  vừa nói vừa vén rèm lên, Hạ Hầu Liễm lấy ghế nhỏ đặt xuống đất, vươn tay đỡ lấy y. Thẩm Quyết sửng sốt, đặt tay mình lên tay Hạ Hầu Liễm , nhiệt độ ấm áp truyền đến, thấm sâu vào tận cõi lòng.
“Mẹ ta thích nhộn nhịp,” Hạ Hầu Liễm đi đến sờ sư tử đá trước cửa, nói, “Lúc người rảnh rỗi thường thích xem người ta làm xiếc ảo thuật, nhìn người ta múa võ trên võ đài, rõ ràng chính mình còn giỏi hơn, mỗi chiêu thức kia đều chỉ như trò trẻ con, thế nhưng người vẫn ưa những nơi đông người náo nhiệt như vậy.”
Hắn ngẩng đầu lên, trước mắt là tường trắng ngói xanh, dây thường xuân bò chằng chịt trên bức tường, bên phải là một cánh cửa sơn đen, trước cửa có hai con sư tử đá ngồi chồm hổm. Là một ngôi nhà bình thường, kiểu dáng tựa như hàng ngàn hàng vạn ngôi nhà khác trong kinh thành này, tiểu môn tiểu hộ[2], đủ ăn đủ mặc, đóng cửa lại, sống những tháng ngày yên bình.
[2]Tiểu môn tiểu hộ: (Cửa nhỏ nhà nghèo) Ý chỉ những người dân bình thường, địa vị thấp bé.
Thẩm Quyết đẩy cửa ra, dẫn hắn vào trong. Vừa vào cửa là bức bình phong khắc hình hoa sen lá sen, đi qua cửa ngăn và nội viện là nhà chính. Vật dụng trong nhà đều có đầy đủ, hai bộ ghế dựa hình mũ quan với ghế kê chân bằng gỗ tử đàn, phía trước đặt một chiếc bàn gỗ lê, mặt đá phía trên khắc tranh sơn thuỷ. Hạ Hầu Liễm đi nhiều biết rộng, nhận ra những thứ này đều là thượng phẩm vùng Giang Tô. Tất cả đều không điêu khắc gì nhiều, cũng không mạ vàng khảm xà cừ gì, chỉ mang màu trắng mộc mạc đơn giản. Hạ Hầu Liễm vừa nhìn đã biết là do Thẩm Quyết sắp xếp, nếu rơi vào tay mẹ hắn, chắc chắn khắp phòng chỉ toàn đao thương gậy gộc, giữa nhà chính kiểu gì cũng phải bày một cái chuỳ thật to để trấn trạch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play