Đới Thánh Ngôn thật sự không thể bỏ mặc học trò của mình, ông vừa nhận được thư của người hầu truyền tin đến, bạn già lâu ngày không gặp gì đó cũng quẳng ra hết sau đầu, vội vàng chạy về, dọc đường đi còn gấp đến độ vuốt đứt mất mấy sợi râu.
“Ôi thằng nhóc này.” Đới Thánh ngôn nhìn vẻ mặt quật cường của Tạ Kinh Lan, yếu ớt bảo, “Lão phu còn tưởng con là một hào kiệt thức thời, sẽ không lấy cứng đối cứng với cha mình đấy. Thôi, dù sao cũng chỉ mới mười hai tuổi, chạy đâu cho thoát nổi tâm tính thiếu niên chứ.”
Tạ Kinh Lan thản nhiên nói: “Như thế mà nhịn được thì còn gì là không nhịn được nữa.”
Đới Thánh Ngôn thở dài, ông trầm tư hồi lâu, sau đó nói: “Kinh Lan, con có nguyện ý rời xa chốn này, đi theo lão già ta phiêu bạt tứ xứ, bốn biển là nhà?”
Tạ Kinh Lan ngẩng phắt đầu lên, nhìn ông lão trước mặt bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Y biết Đới Thánh Ngôn là người ưa náo nhiệt, từ trước đến nay không thích ở yên một chỗ quá lâu, chắc chắn sẽ không bằng lòng ở lại Kim Lăng an hưởng tuổi già. Y vốn tưởng rằng chẳng qua Đới Thánh Ngôn vì yêu mến tài năng nên mới ở lại Kim Lăng chỉ dạy y vài thứ, nhân tiện cho y một cái mỹ danh “đệ tử quan môn của Đới Thánh Ngôn” để cuộc sống sau này của y dễ chịu hơn một chút.
Không ngờ rằng… Đới Thánh Ngôn lại nguyện ý đưa y đi cùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.