Đốc Chủ Đại Nhân Có Bệnh

Chương 40: Hắc Diện Phật.


8 tháng

trướctiếp

Thật ra Hắc Diện Phật là một vách núi cao chọc trời, đầy đá nhọn lởm chởm, cả ngọn núi đều phủ một màu đen, cỏ dại mọc tràn lan. Đứng từ dưới chân nó nhìn lên tựa như có thể nghe thấy thanh âm của Phật truyền ra từ chuông vàng Đại Lữ, khiến người ta không kìm được mà muốn quỳ xuống cúi lạy.

Mùa đông, tuyết lớn rơi phủ kín cả ngọn núi, cũng chính là Hắc Diện Phật. Cả phần cổ và đầu của nó đều chìm trong mây trắng mờ ảo phía trên, phần thân lại phủ một lớp tuyết trắng dày, trông như đang khoác lên mình chiếc áo cà sa màu trắng, vừa thiêng liêng lại vừa trang trọng.

Hạ Hầu Liễm đón gió lạnh tiến về phía trước, hành lý hắn mang theo rất ít, chỉ vỏn vẹn mấy miếng bánh bao nguội cứng cộng với một thanh Hoành Ba, thêm mấy khối đá đánh lửa với một sợi dây thừng. Lớp tuyết mỏng vương trên lông mi hắn tựa như lông quạ trắng, Hạ Hầu Liễm đi đến mức chân đã chẳng còn cảm giác, chỉ biết đờ đẫn tiến về phía trước, hệt như con rối không cảm nhận được nóng lạnh.

Trước đó hắn có trở về nhà một chuyến. Căn nhà trúc vốn dĩ đã lạnh lẽo nay thiếu đi một người trông lại càng giống một phế tích hơn.

Có đôi khi hắn quên mất mẹ mình đã không còn, buổi sáng vẫn theo thói quen gõ cửa phòng gọi nàng rời giường. Lúc nấu cơm sẽ nấu phần của hai người, dọn ra hai cái bát. Rõ ràng hắn đã quen với cuộc sống một mình nơi nhà trúc, thế nhưng bây giờ lại bơ vơ chẳng biết phải làm gì.

Hắn thường ngồi ngẩn người suốt đêm dưới mái hiên. Trên núi ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, tựa như cả thế giới đều chìm vào hư vô, chỉ còn lẻ loi lại một mình hắn. Hắn cảm thấy bản thân mình như một con sói non lần đầu đi săn, lần đầu tiên tự mình bước chân vào rừng rậm gập ghềnh, bị kẻ địch cắn xé cho toàn thân đầy thương tích, vốn tưởng rằng đến lúc về nhà sẽ được sói mẹ an ủi vỗ về, lại nhận ra trong hang đã trống rỗng tự bao giờ. Cho dù vết thương của hắn có thê thảm thế nào, có đau đớn bao nhiêu, cũng sẽ chẳng thể nếm được một chút an ủi nào cả.

Tất cả mọi người đều nói với hắn rằng con người ta ai rồi cũng phải chết đi, nhất là loại người buộc mạng mình trên mũi đao, giắt đầu mình bên lưng quần kẻ khác như bọn họ. Số thích khách chết không tử tế nhiều không đếm xuể, những thi hài được chôn cất ở mộ đao chẳng có ai là sống thọ chết già.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp