rừ lần nhìn thoáng qua lúc đăng ký kết hôn, bốn năm nay, Kiều Chỉ chưa từng thấy mặt người chồng “danh chính ngôn thuận” của mình. Cái liếc qua kia thậm chí còn chẳng đủ để cô nhớ được anh.
Cô lấy anh vì bế tắc, anh cưới cô cũng chỉ là tạm thời, họ không gặp nhau vậy mà lại vui vẻ, tự tại.
Bốn năm sau, anh xuất ngũ về nhà, sinh hoạt sau kết hôn của Kiều Chỉ cũng chính thức bắt đầu.
Từ xa lạ đến thân quen.
Từ không yêu đến yêu sâu sắc.
Kết hôn lâu sẽ thành cưng chiều.
Chạng vạng hôm nào đó, mặt trời ngả về Tây, Kiều Chỉ ra mở cửa. Cô nhìn thấy một người đàn ông thật cao đứng bên ngoài. Anh hỏi: “Em là Kiều Chỉ? Tôi là chồng em, Cố Diệp Thần.”
Kiều Chỉ hơi ngẩn ra, trong lúc giật mình mới thấy có chút ấn tượng. Hình như đây đúng là người chồng mà bốn năm nay cô mới chỉ nhìn qua được một lần.