Sáng hôm sau, lúc Cố Diệp Thần thức dậy, bên cạnh đã sớm không còn ai. Xoa thái dương một cái, anh khẽ thở dài một hơi. Trước nay anh luôn ngủ rất cảnh giác, nhưng hôm nay cô dậy lúc nào, anh lại không phát hiện được. Không biết phải chăng là cô khiến anh thả lỏng tâm trạng, hay do chính anh đã quen với cuộc sống không còn trong quân đội nữa.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Diệp Thần đi từ lầu hai xuống. Bây giờ chỉ mới sáu giờ, cha mẹ Cố vẫn chưa dậy, chỉ có thím Vương đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
Mưa đã ngừng từ lâu, cửa kính phòng khách đã mở, không khí bên ngoài mát mẻ lạ thường, nếu ngửi một chút, sẽ còn cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng thoáng qua. Mấy cái lá xanh trên dàn nho mà cha Cố dựng lúc quá rảnh vẫn còn đọng vài giọt nước tròn như hạt ngọc, dưới ánh mặt trời, chúng gửi lại những tia sáng lóng lánh.
“… Diệp Thanh, mình sai rồi, mình không nên tắt máy. Mình sai rồi, cậu đừng giận mà…”
Bỗng có tiếng dịu dàng của một cô gái truyền đến từ sau giàn nho: “Mình biết cậu lo cho mình, mình sai rồi…”
Cố Diệp Thần hơi nghiêng đầu liền thấy Kiều Chỉ đứng sau đó nghe điện thoại. Cô đang nhíu mày, nhưng miệng lại mỉm cười. Từ cử chỉ thỉnh thoảng lại giậm chân đó của cô, xem ra, dường như người ở bên đầu kia rất thân thiết, lời nói lại khiến cô thấy khó xử.
“Sai cũng sai rồi, cậu cũng biết lỗi rồi, thôi tạm không tính sổ. Cậu có sao không đấy? Có bị ăn hiếp không?” Diệp Thanh thở hổn hển.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play