Cũng không đợi cứu hộ đến, đèn trong thang máy đã sáng trở lại. Cửa thang máy mở ra, vẻ mặt tất cả mọi người bên ngoài đều là ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ. Từ không xa đó, một bảo vệ măc quần áo nhân viên màu xanh chạy đến, thở hổn hển: “Thai… Giám đốc Thai, thang máy không bị hư, là cầu dao đứt.”
Thai Linh hung hăng trừng mắt với anh ta một cái, nhưng cũng không đếm xỉa gì mà bước từng bước vào bên trong, nhìn Diệp Thanh: “Kiều Chỉ sao rồi?”
Theo chuyện thang máy sáng trở lại, ánh mắt Kiều Chỉ cũng dần có tiêu cự. Diệp Thanh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô: “Kiều Chỉ, cậu sao rồi? Mình đỡ cậu đứng lên nhé?” Nói xong thì đưa tay ra muốn giúp.
Kiều Chỉ lắc đầu, co người lại tránh tay của Diệp Thanh. Cô ngừng việc cắn cổ tay mình, lúc này vết máu đã loang lổ trên đó. Kiều Chỉ vây mình thật kín, giọng run run: “Đừng chạm vào mình, sẽ tốt ngay thôi…” Hô hấp của cô vẫn dồn dập như cũ, có vẻ như vẫn chưa hồi phục lại sau cơn kinh khủng ban nãy.
Diệp Thanh không dám nhìn cô, ngồi xuống ôm lấy cô. Kiều Chỉ cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng Thai Linh có thể cảm giác rất rõ sự sợ hãi trên người cô. Anh ta không kìm được mà hơi giận dữ, bèn quay lại nhìn bảo vệ kia: “Vì sao lại đứt cầu dao? Mấy người làm ăn thế nào vậy hả?”
Đầu người bảo vệ kia đầy mồ hôi, hơi hoảng sợ vì sự giận dữ của ông chủ: “Chúng tôi cũng không biết ạ. Chúng tôi chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, đang yên đang lành thì đứt cầu dao.”
Bỗng, Cố Diệp Thần từ đâu đó xuất hiện, tách đám người đang vây quanh thang máy ra, bước vào trong. Anh thấy ngay bóng người gầy yếu duyên dáng kia đang cuộn mình trong một góc, rồi một trận hỗn loạn xen với phẫn nộ dâng trào trong lồng ngực anh. Cố Diệp Thần gắng bình ổn hơi thở hỗn loạn vì đã chạy suốt 13 tầng lầu, chậm rãi đi đến bên cạnh Kiều Chỉ, ngồi xồm xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT