Ăn một bữa cơm này thật sự nhạt nhẽo, đối với Kiều Chỉ mà nói, nó có phần nhạt như nước ốc, ngay cả người vốn hoạt bát nhất là cha Cố mà hôm nay cũng im lặng không nói gì, mà nếu có thì chính là đăm chiêu liếc mắt nhìn Kiểu Chỉ, có vẻ như là muốn nói lại thôi.
Kiều Chỉ không nói gì cả, còn Cố Diệp Thần vốn kiệm lời, tất nhiên cũng không nói nhiều. Mẹ Cố nhìn thoáng qua ba người đang trầm mặc trên bàn ăn, khẽ nhíu mày, dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào chén Kiều Chỉ: “Tiểu Chỉ à, hai ngày nay công ty bận rộn lắm hả con?”
Kiều Chỉ ngẩng đầu, miễn cưỡng mỉm cười: “Dạ rất tốt, không bề bộn nhiều việc đâu ạ.”
Mẹ Cố quan sát khuôn mặt nhỏ có phần trắng bệch của cô: “Mẹ thấy sắc mặt của con không tốt lắm, có phải con bị bệnh không?”
“Không có ạ, hôm nay con đi dạo phố với Diệp Thanh nên có hơi mệt, không có chuyện gì đâu ạ, mẹ đừng lo cho con.” Nghe lời thương yêu của mẹ Cố, Kiều Chỉ cảm thấy nước mắt đã kìm nén cả ngày sẽ rơi xuống ngay thôi, cô bèn vội vã cúi đầu nhìn vào bát ăn, không dám ngẩng lên.
Mẹ Cố càng tỏ vẻ nghi ngờ hơn, nhìn về phía cha Cố, ra hiệu bảo ông coi Kiều Chỉ thế nào, thì lại thấy chồng đang ngạc nhiên nhìn mấy món ăn trên bàn mà ngẩng ra, tất nhiên suy nghĩ không biết đã đi về đâu. Mẹ Cố khó thở, dậm chân dưới bàn, cha Cố nhíu mày khó hiểu nhìn về phía mẹ Cố, bộ dạng nghi ngờ kiểu “ông đang làm quái gì vậy” – Mẹ Cố giận dữ trừng mắt với ông một cái.
Kiều Chỉ buông đũa trong tay xuống, nói là đã ăn xong, sau đó ra khỏi bàn ăn. Cố Diệp Thần liếc qua, thấy trong chén cô vẫn còn hơn non nửa chén, căn bản là không ăn được bao nhiêu. Mẹ Cố nháy mắt với Cố Diệp Thần, ý bảo anh qua xem thử.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play