Mắt thấy hai người kia đã như một cơn gió mà không còn bóng dáng, hai người, Kiều Chỉ trong cửa và Cố Diệp Thần ngoài cửa, đứng đối diện nhau thật lâu.
Kiều Chỉ đứng một chân, chân bị thương không di chuyển được, lúc này đã đứng khá lâu nên có hơi không vững. Thân mình cô khẽ lảo đảo, Cố Diệp Thần sải chân dài đi vào, bàn tay to đỡ lấy cô rồi bế bổng lên. Kiều Chỉ la hoảng một tiếng, theo bản năng mà túm lấy phần áo trước ngực anh, vẻ mặt căng thẳng. Cố Diệp Thần ôm cô vào phòng khách, cẩn thận đặt xuống sô pha, sau lại tự ngồi xuống, dùng bàn tay to xoa bóp nhẹ mắt cá chân cô vài cái. Cơ thể của Kiều Chỉ lại càng căng thẳng hơn.
Anh đứng thẳng dậy nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao chân em lại bị thương?”
Kiều Chỉ tránh việc nhìn thẳng anh theo bản năng, nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Cố Diệp Thần gật gật đầu, ngồi xuống phần ghế bên cạnh cô, dặn dò: “May mà không ảnh hưởng đến xương cốt, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi. Trong khoảng thời gian này, em tuyệt đối không được tốn sức.”
Kiều Chỉ gật đầu đáp lời.
Cố Diệp Thần tự ngã vào sô pha với vẻ mặt mỏi mệt, duỗi thẳng chân dài, để bản thân hoàn toàn thả lỏng. Kiều Chỉ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh. Trên mặt anh vẫn còn chút râu con lún phún, có thể thấy mấy hôm nay anh đã không nghỉ ngơi đàng hoàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play