Cố Diệp Thần cũng không để ý anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt đầy ý cười sâu không thấy đáy. Trên đời này không có ai biết rõ chứng sợ hãi của Kiều Chỉ hơn Tô Tử. Anh gần như chắc chắn sự cố thang máy do người này tạo ra, vì chỉ có cô ta biết nó sẽ dẫn đến thương tổn nào đó cho Kiều Chỉ.
Trùng hợp? Sự cố? Công tắc nguồn kia không có gì khác thường, nhiều năm nay cũng chưa từng xảy ra vấn đề. Nó cố tình diễn ra trên người Kiều Chỉ, anh nhất quyết không tin.
“Tất nhiên đó chỉ là nghi ngờ của tôi, nhưng nó cũng rất hợp lý, tuy là không có bằng chứng xác thực. Vậy nên, giám đốc Thai à, báo cảnh sát đi!” Cố Diệp Thần quay đầu nhìn về phía thai linh, đôi mắt lạnh nhạt, không giống như đang đùa. Anh đã nghĩ mình có thể bảo vệ được cô, chỉ Tô Tử thôi không thể gây ra hậu quả gì với Kiều Chỉ cả, chỉ lo chăm chăm vào những con đường rộng rãi, nhưng anh đã quên mất chuyện quan trọng nhất rồi: Đường những kẻ tiểu nhân đi thì luôn chật hẹp quanh co, không có ánh sáng. Nghĩ đến bộ dạng bất lực của Kiều Chỉ, lòng anh tràn đầy hối hận, hận không thể bầm thây Tô Tử ra thành nghìn khúc. Làm sao anh có thể tha cho cô ta dễ như vậy chứ?
Sắc mặt Tô Tử bệch đi, cô ta nhìn thoáng qua Cố Diệp Thần, đoạn lại quay đầu đối mặt Thai Linh: “Giám đốc Thai, thang máy có sự cố là chuyện bình thường. Nếu vì chút chuyện nhỏ này mà báo cảnh sát, chẳng phải truyền ra sẽ là trò cười cho thiên hạ sao? Rồi sau này phòng kế hoạch chúng tôi phải nhìn mặt các đồng nghiệp khác như thế nào nữa?”
“Theo như lời ngài Cố đây, là có người ám hại Kiều Chỉ. Thang máy kia cùng lắm chỉ ngừng vài phút thôi, có thể gây ra tổn hại gì cho cô ấy chứ? Không phải Kiều Chỉ vẫn còn tốt lắm à? Không ảnh hưởng gì cả? Có phải ngài Cố bị nhiễm thuyết âm mưu quá rồi không?” Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt cô ta nhìn Cố Diệp Thần hiện lên vẻ châm chọc.
Thai Linh không biết mối quan hệ giữa Tô Tử và Kiều Chỉ, nên nghe xong cũng không thấy có gì bất hợp lý: “Diệp Thần…” Thai Linh nhíu mày. Tuy là bình thường tính cách Cố Diệp Thần chững chạc, thấu đáo, nhưng lần này thật sự là có hơi “chuyện bé xé ra to”.
Cố Diệp Thần không hề giận dữ, chỉ mỉm cười, ngón giữa tao nhã phủi chút bụi trên đầu thuốc, đôi mắt lóe lên ánh sáng: “Tô Tử, cô cho là tôi không biết gì về cô sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT