Kiều Chỉ là người hiểu Diệp Thanh nhất. Lúc tâm trạng cô nàng không tốt, cách hay nhất là mời cô nàng ăn no một bữa. Chuyện ban nãy khiến Diệp Thanh “hóa bi phẫn thành sức ăn”, ăn một mạch ba bát cơm, khiến cho Ngôn Mộc cũng phải trợn mắt há mồm.
Trên đường đi, Cố Diệp Thần gọi đến hỏi chút chuyện nhà ở, thấy Kiều Chỉ lẫn Ngôn Mộc đều không ý kiến thì quyết định luôn chuyện đó. Sau khi tiễn Diệp Thanh đi, Kiều Chỉ dẫn Ngôn Mộc về nhà lớn, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói cười trong phòng khách. Hai người nhìn thấy ba mẹ Cố đang ngồi trên sô pha, tán gẫu với một cô gái tóc dài xinh đẹp. Nghe tiếng hai người, họ ngẩng đầu cả lên, mẹ Cố cười chào đón: “Tiểu Chỉ, đến đây, đến đây, giới thiệu cho con một chút.”
Cô gái kia đứng dậy, quay người nhìn về phía Kiều Chỉ, vươn tay ra rồi mỉm cười dịu dàng: “Chị là Kiều Chỉ phải không? Em là Hứa Á Phỉ, đã nghe cô chú nhắc nhiều về chị, rất vui được gặp!”
Kiều Chỉ có hơi nghi ngờ mà nhìn ba mẹ Cố. Mẹ Cố cười: “Đây là con gái ông bạn già của ba con, Hứa Á Phỉ, hôm nay mới về nước!”
Kiều Chỉ biết chú Hứa trong lời bà, năm đó là ông ấy cùng kinh doanh với ba Cố, chỉ là sau đã xuất ngoại. Tuy Kiều Chỉ chưa từng gặp, nhưng cô cũng nghe ba Cố nhắc vài lần.
Cô cười đáp lại: “Xin chào, tôi là Kiều Chỉ!”
Hứa Á Phỉ trông rất dịu dàng hướng nội, tóc dài đen nhánh xõa nhẹ sau đầu, hai mắt rất to, trên mặt còn ẩn hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, khí chất văn nhã, vô cùng có cảm giác người đẹp kiểu xưa. Cô ta nhìn Ngôn Mộc đi bên cạnh Kiều Chỉ, cười vẫy vẫy tay: “Cậu bé này là?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT