Mấy ngày nay Cố Diệp Thần bận việc công ty, đi sớm về trễ. Từ sau khi anh tiếp quản chuyện gia đình, ba Cố sung sướng tự tại, cũng chẳng thèm đến công ty nữa, ngày nào cũng ở nhà chơi cờ tỉa hoa, thật sự nhàn nhã.
Chân của Kiều Chỉ bị thương, ba mẹ Cố nghiêm khắc bắt cô chỉ được ngồi một chỗ, không được làm gì hết. Kiều Chỉ đành phải nghe theo, hưởng thụ đãi ngộ “cơm dâng tận miệng” của giới quý tộc.
Tuy Ngôn Mộc vẫn không thích nói chuyện, nhưng rất thích theo cạnh Kiều Chỉ. Chỉ cần thấy cô ở đâu là thấy cậu ngoan ngoãn ở cạnh đó. Sau mấy ngày chung đụng, cậu đã không còn bài xích ba mẹ Cố nữa, thỉnh thoảng lại đến cạnh xem ba Cố chơi cờ, lúc nhận hoa quả của mẹ Cố sẽ mỉm cười. Tuy cậu vẫn còn hơi kỳ lạ, nhưng ba mẹ Cố đã vui mừng lắm.
Nhưng mà Cố Diệp Thần, anh không hay ở nhà, Ngôn Mộc không có cơ hội tiếp xúc với anh. Bình thường Cố Diệp Thần vừa lạnh lùng vừa xa cách, nhìn thấy cậu lại hơi cẩn thận.
Kiều Chỉ cảm thấy như vậy không ổn. Dù sao sau này ba người họ cũng sẽ sống chung với nhau, cô và anh lại chưa từng làm ba mẹ, Ngôn Mộc thì thiếu khuyết tình thương của ba. Dù thế nào cũng phải tìm chút cách để họ gần gũi mới tốt.
Ngày hôm nay, Kiều Chỉ ngồi trên giường chờ chồng về, mãi sau nửa đêm mới nghe thấy tiếng cửa phòng khẽ đóng lại, theo sao đó là tiếng bước chân nhỏ nhẹ và hương rượu thấp thoáng.
Cố Diệp Thần thấy Kiều Chỉ còn thức thì nhíu mày: “Sao em chưa ngủ nữa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT