Bên trong vườn hoa nhỏ, Cố Diệp Thần nghe tiếng động phía sau thì quay đầu lại, bắt gặp Hứa Á Phỉ, bèn khẽ gật đầu.
“Anh Diệp Thần, em vừa khuấy cà phê xong, anh có muốn uốn một ly không?” Hứa Á Phỉ đưa một ly cà phê nóng cho Cố Diệp Thần.
Anh nhìn cô ta một cái, cũng không nhận lấy: “Để đó đi!”
Tay Hứa Á Phỉ hơi nặng xuống, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm. Cô ta để cà phê lên chiếc bàn nhỏ. Ngay lúc này, điện thoại Cố Diệp Thần lại vang lên, anh đi nghe máy. Hứa Á Phỉ vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo anh. Bên trong vườn hoa, đèn cũng không bật mở, ánh sáng là từ phòng khách truyền ra ngoài, có hơi mờ mịt. Màu vàng nhạt đánh lên sườn mặt góc cạnh của anh, tạo thành một vầng sáng đẹp đẽ.
Không biết tự bao giờ, người thiếu niên rực rỡ cô ta từng theo đuổi thuở thiếu thời đã trưởng thành, mà nét kiêu căng lạnh nhạt kia của anh vẫn chưa hề giảm bớt. Nó chỉ lớn lên theo từng năm anh đi, càng thêm trầm ổn và mạnh mẽ.
Tay Hứa Á Phỉ bất an mà siết lại vào nhau. Năm đó cô ta đã dùng hết sức để được vào chung một đại học với anh, buông bỏ cả ngành học đam mê của mình, học cái ngành tài chính mình hoàn toàn chẳng biết gì hết. Cô ta đã nghĩ, nếu được học cùng anh, chung lớp với anh, cô ta có thể từ từ chờ đợi. Bên cạnh anh không có bất cứ ai, Hứa Á Phỉ tin là, chỉ cần cô ta kiên nhẫn, thì sắt cũng có thể thành kim.
Vậy mà, thế sự vô thường, suy nghĩ đó của cô ta, thì ra đã kéo dài mười năm. Mười năm, cô ta đi theo sau anh mười năm, chỉ mong anh một lần quay lại liếc nhìn cô ta một chút. Vậy mà, cái người Cố Diệp Thần trong trẻo mà lạnh lùng đó, không nói đôi câu đã biến khỏi cuộc đời cô ta. Hứa Á Phỉ tìm anh như phát điên, để rồi biết được từ lời ba Cố Diệp Thần, rằng anh đã nhập ngũ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT