“Em là Kiều Chỉ? Chào em, tôi là Cố Diệp Thần.”
—
Kiều Chỉ làm thiết kế nhân vật cho game online. Game mới được tung ra thị trường thôi nên cô còn rất bận. Mà sau khi hết bận rồi, cô khá rỗi rãi. Ngày Chủ nhật, Kiều Chỉ ngủ đến lúc tự giật mình tỉnh giấc mới bò khỏi giường, nấu chút cháo lấp bụng rồi đi siêu thị mua ít đồ dùng hằng ngày, về đến nhà đã là ba giờ chiều. Sau khi tốt nghiệp đại học, Kiều Chỉ muốn tự thuê nhà ở riêng, cha mẹ Cố khăng khăng không đồng ý, nhưng cô đã tự đi làm thêm từ hồi còn đi học, không muốn tốn một đồng nào của họ. Cha mẹ Cố lại sợ cô không gánh nổi tiền thuê nhà, cũng lo cô gái nhỏ sẽ bị ức hiếp.
Nhưng Kiều Chỉ quyết tâm quá, cha mẹ Cố cũng hết cách, đành phải nhượng bộ. Hồi còn đại học, Cố Diệp Thần từng tự mua một căn nhà nhỏ hơn bốn chục mét vuông. Sau khi nhập ngũ, căn nhà bị bỏ không, vừa khéo nơi này chỉ cách chỗ Kiều Chỉ làm việc hai giao lộ, chung quanh cũng yên tĩnh, vật chất phương tiện đầy đủ. Cha mẹ Cố chỉ đồng ý để cô qua đây ở, còn lại không đồng ý thêm gì hết.
Kiều Chỉ cũng không muốn trái lời hai người, bèn ngoan ngoãn dọn về đây, nay đã ở ba năm rồi.
Cô bày hết đồ mới mua lên bàn nhỏ trong bếp, sau vụ xuất huyết dạ dày kia, cô không dám lơ là chuyện ăn uống nữa. Mẹ Cố cũng hay mang đủ loại thuốc bổ sang, hình như cố tìm loại nào hợp với cô nhất. Sau một thời gian dùng thuốc Bắc, dưới sự “dạy bảo ân cần”* của mẹ Cố, cô không dám bỏ bê sức khỏe nữa, dù bận bịu thế nào cũng cố gắng tự nấu cơm, đã lâu rồi cô không bị đau dạ dày nữa.
(Sel: Nguyên văn là “nhĩ đề diện mệnh” – 耳提面命)
Cơ thể đổ chút mồ hôi, Kiều Chỉ bèn vào phòng tắm, vừa ra tới nơi thì chuông cửa reo. Kiều Chỉ cười, nghĩ chắc mẹ Cố lại đến đưa thuốc.
Cô vừa lau tóc vừa ra mở cửa, nhưng chưa kịp nhả tiếng “mẹ” trên đầu lưỡi ra đã phải nuốt về, vì người đứng bên ngoài không phải cha mẹ Cố: Người vừa bấm chuông là một người đàn ông, thoạt nhìn rất sạch sẽ, vóc dáng vừa đẹp vừa cường tráng. Kiều Chỉ đã từng gặp rất nhiều đàn ông đẹp, nhưng lại chưa từng thấy ai có thể cân bằng giữa cái đẹp và sức khỏe tốt như thế.
“Xin hỏi anh tìm ai?” Cô thu bớt nụ cười trên môi, lịch sự hỏi. Chắc người này nhầm nhà đi? Kiều Chỉ cho là sẽ không có ai đến đây trừ cha mẹ chồng.
Người đàn ông nhìn cô một lượt bằng đôi mắt bình thản pha chút lạnh lùng, thông minh.
“Em là Kiều Chỉ? Chào em, tôi là Cố Diệp Thần.”
Hình như giọng nói trầm thấp dễ nghe như tiếng violon đó chỉ đảo một vòng trong màng nhĩ Kiều Chỉ, đoạn chui hết vào tận tai trong, tê tê dại dại. Cô còn tưởng mình nghe lầm, nhưng Kiều Chỉ chắc chắn mình không bị lảng tai. Anh ta bảo mình là Cố Diệp Thần.
Kiều Chỉ há hốc, tay lau tóc cũng khựng lại khó xử. Đầu óc cô trống rỗng. Cố Diệp Thần – cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Chế độ luyện tập hàng ngày trong quân ngũ giúp Cố Diệp Thần hiểu ngay người phụ nữ đang xõa tóc ướt nhẹp trước mặt mình này đang rất sợ hãi, sợ đến mức mất cả khả năng suy nghĩ.
“Cha bảo tôi đến đón em về nhà ăn cơm.” Cố Diệp Thần mở lời lần nữa, giải thích cho sự xuất hiện của mình.
Cuối cùng Kiều Chỉ cũng tìm được đầu óc, hai tay cô co lại vô thức trong tấm khăn. Mãi lúc lâu sau, Kiều Chỉ mới tìm được tiếng nói: “Anh, anh về rồi?”
Cố Diệp Thần gật đầu nhàn nhạt: “Ừ, vừa đêm qua, không đến quấy rầy em vì đã muộn.” Lời anh vừa khách sáo vừa hờ hững.
“… Tôi phải sửa soạn đã, thay quần áo khác, phiền anh đợi cho.” Kiều Chỉ hoảng hốt quay vào trong, bước xong mấy bước thì sực nhớ chuyện gì đó, tay chân cứ cuống cả lên: “Hay là anh vào ngồi chút đi, đợi tôi một lát, sẽ xong ngay.”
Cố Diệp Thần khẽ gật đầu. Kiều Chỉ hoảng hốt mở cửa vào phòng trong.
Anh chỉ cần sải một bước đã vào tới nơi. Bảy năm rồi, nơi này cũng đã thay đổi nhiều: Đệm trên salon đã được thay bằng đệm bọc hoa, bàn uống trà bày từ bình xanh đến chậu ngọc lan nhỏ vừa chiết, một cái ghế nghỉ cũ được nhét vào chỗ ban công, cạnh đó là chậu cây xanh. Tường trắng dán đầy ảnh nhân vật trong game: Nam, nữ, có khóc có cười, quần áo màu sắc đủ loại. Tất cả mọi thứ đều khiến ngôi nhà ánh lên hai chữ: Ấm áp.
Kiều Chỉ thay quần áo xong, vừa mở cửa phòng đã thấy Cố Diệp Thần đang đánh giá phòng khách. Nắng chiều rọi từ sân thượng xuống gò má anh, để lại một vầng sáng đẹp đẽ. Bỗng Kiều Chỉ nhớ lại lần nhìn thoáng qua bốn năm trước… Thứ anh để lại cho cô cũng là phần gò má góc cạnh này.
Phòng khách quá nhỏ, anh lại cao mét tám… Kiều Chỉ cảm nhận được một sự áp lực không biết tên: “Ừm… số sách vở cũ… Tôi cũng dọn dẹp giúp anh, đã cất vào ngăn kéo rồi. Nếu anh cần, anh có thể qua lấy bất cứ lúc nào.” Kiều Chỉ không quên việc đây từng là nơi anh ở. Lúc cô dọn đến, đồ đạc của anh cũng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ là vài cuốn sách chuyên ngành.
Cố Diệp Thần khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Kiều Chỉ cười miễn cưỡng, đeo túi xách lên: “… Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Cố Diệp Thần thấy tóc cô vẫn còn ướt bèn nói: “Sấy khô tóc trước, tôi ra ngoài hút một điếu.” Anh nghĩ hẳn cô cần thời gian để tiêu hóa “một người không biết nhảy ra từ đâu” là mình.
Anh vừa mở cửa xong, Kiều Chỉ ngã ngay xuống ghế salon, thở hắt một hơi.
Cố Diệp Thần cưới cô vì bất đắc dĩ. Cha Cố biết anh muốn đi chuyên sâu hơn, giận dữ bảo anh phải giải ngũ, nhưng anh cứ khăng khăng làm theo ý mình. Hai người cãi nhau vì chuyện này không biết bao nhiêu lần, thậm chí cha Cố còn suýt nhập viện vì giận dữ. Cuối cùng, mọi chuyện ngã ngũ, không ai chịu nhường ai, cô trở thành biện pháp giải quyết.
Cha Cố nói, chỉ cần anh chịu cưới cô, ông sẽ cho anh thêm bốn năm. Hết bốn năm rồi, anh phải cởi quân phục.
Kiều Chỉ biết ông lo cho tương lai của mình, vì với tình trạng của cô lúc đó, sợ sau này sẽ chẳng ai muốn kết hôn với cô. Cố Diệp Thần cũng đã đồng ý. Từ khoảnh khắc đó, cô đã hiểu, với anh, quân đội có vị trí quan trọng như thế nào.
Bốn năm qua, một ảo giác vô hình cứ bám lấy cô, rằng thật ra người tên Cố Diệp Thần này không tồn tại. Cuộc hôn nhân bốn năm trước cũng chỉ là một giấc mộng… Nhưng bây giờ người ta đã hiện ra trước mặt cô, chân chân thật thật – Kiều Chỉ ngây dại. Từ đó đến nay, cô chưa từng nghĩ đến thời khắc này. Dù sao đi nữa, lúc ký tên vào đó, cô cũng chỉ mong Cố Diệp Thần có thêm cơ hội thực hiện ước mơ mà thôi.
Sấy tóc xong, buộc đuôi ngựa đơn giản, Kiều Chỉ đi ra khỏi phòng. Cố Diệp Thần đang tựa người vào tường để hút thuốc. Thấy cô ra, anh dập đầu thuốc rồi quăng vào thùng rác bên cạnh.
Kiều Chỉ đã lấy lại được sự hờ hững thường ngày. Cô nói nhẹ: “Đi thôi.”