Qua hết đường mòn, có một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở ven đường, một người đang đứng dựa hờ vào cửa xe. Anh hơi cong một chân, chân kia lại thẳng tắp, ngón tay thon dài đang kẹp vào một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Cố Diệp Thần nghe thấy tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu lên, thấy ngay một người đi từ chỗ ngoặt đến. Anh bèn đứng thẳng lại, nhấn thùng rác bên cạnh, quăng điếu thuốc vào, đoạn sửa sang lại áo sơ mi màu đen trên người, đi về phía Kiều Chỉ.
Ban đầu cô còn ở khá xa, nay thấy được người gần đó, có hơi ngạc nhiên mà dừng bước: “Sao anh lại ở đây? Sao anh không về nhà?” Hơi thở anh vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt. Đây là lần đầu Kiều Chỉ biết đến loại mùi này, thì ra nó cũng không khiến người ta khó chịu.
Cô Diệp Thần thản nhiên nhận lấy đồ trong tay Kiều Chỉ, lại quay người đi đến cạnh xe, vừa đi vừa hỏi: “Nếu tôi về, đêm nay em còn đi được nữa không?”
Cố Diệp Thần bước mấy bước, thấy người sau lưng không đi theo, bèn ngừng lại quay đầu nhìn. Anh thấy Kiều Chỉ đứng nghệch ở đó, mặt đỏ như sắp cháy đến nơi.
Anh bất tri bất giác nhận ra lời ban nãy của mình hơi quá mức, Cô Diệp Thần nhíu mày bất đắc dĩ, khẽ tằng hắng: “Ý tôi không phải như thế, tôi…” Trong phút chốc, anh chẳng biết nên giải thích thế nào.
Ánh đèn đường mơ màng rọi vào mặt hai người, lúc sáng lúc tối. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, xen lẫn với hương hoa đêm xuân nồng nàn.
Bỗng một con Pomer không biết từ đâu chạy đến, vây lấy chân Kiều Chỉ, le lưỡi không ngừng. Cô lùi về sau mấy bước, có hơi khó xử. Con Pomer kia thấy thế lại xông đến, còn sủa lên mấy tiếng. Hồi còn nhỏ, Kiều Chỉ từng bị chó cắn, dù cô không bị chứng ám ảnh gì, nhưng thấy lại chó cũng hơi sợ hãi, không còn cách nào khác là cứ không ngừng tránh né.
 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play