Cơm nước xong, Cố Diệp Thần vào bếp rửa chén, rồi vì chứng nghiện thuốc lá mà ra ngoài ban công nhỏ hút một điếu. Kiều Chỉ lau xong bàn, quét xong đất bèn rót hai ly trà nóng, bưng một ly trong đó đi ra ban công đưa cho Cố Diếp Thần. Anh thuận tay nhận lấy rồi đặt lên thềm cửa sổ.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc của Cố Diệp Thần đưa ra ngoài bệ cửa, tay khác lại chỉ về phía một chậu hoa trên ban công: “Đây là hoa quỳnh à?”
Kiều Chỉ nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, gật đầu: “Ừ, anh không nhớ à?” Cô hỏi ngược lại.
Cố Diệp Thần nhíu mày nhìn chậu hoa kia, có hơi không chắc chắn: “Là chậu anh đã mua năm đó?”
“Ừ.” Kiều Chỉ cười, đi tới đứng trước chậu hoa quỳnh: “Sau khi anh đi, ba đã đem nó về nhà, sau khi em vào ở thì mang về lại.”
“Nhưng từ sau khi em trồng, nó cũng chưa từng ra hoa.” Trong lời Kiều Chỉ lộ vẻ thất vọng.
Rồi như nhớ đến điều gì đó, cô lại cười: “Truyền thuyết nói hoa quỳnh chỉ nở vì phu quân, chẳng lẽ anh chính là phu quân của nàng, vậy nên không thấy anh, nàng sẽ không nở?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT