Chiều thứ bảy, nắng trời cuối đông – đầu xuân dìu dịu, ánh lên người xua đi chút lặng lẽ.

Kiều Chỉ đẩy cửa quán cà phê, một hồi thơm nồng đăng đắng phả vào mặt, cái chuông đặc biệt trên cửa vang lên mấy tiếng. Phục vụ quán cúi đầu lịch sự: “Chào mừng quý khách!”

“Kiều Chỉ!” Một cô nàng tóc dài mắt to ngồi trong góc vẫy tay với cô: “Đây này, đây này!”

Kiều Chỉ gật đầu bước đến, vừa đến gần thì khựng lại, có hơi ngây ra: “Bạn cậu à?” Cô không ngờ là có thêm người khác nữa.

“Là anh mình, Lương Vũ. Cậu đã gặp hôm công ty họp thường niên, không nhớ à?” Lương Kỳ đứng dậy giới thiệu.

Người đàn ông mặc vest, mang giày da vội vã đứng lên, đưa tay ra với vẻ khá áy náy: “Cô Kiều, xin chào!”

Lúc này Kiều Chỉ mới thấy hơi ấn tượng. Năm ngoái đi họp thường niên, Lương Kỳ muốn cô với anh cô nàng đến trước. Cô nhớ lúc đó họ có chào hỏi nhau, nhưng trí nhớ về anh ta cũng chỉ giới hạn trong khoảng “anh của Lương Kỳ”, còn hình dạng mô tê thế nào cô cũng chẳng rõ nữa.

Kiều Chỉ đưa tay ra lịch sự: “Ngài Lương, xin chào!”

Hai người ngồi xuống, Kiều Chỉ lục tài liệu trong túi ra đưa cho Lương Kỳ: “Cậu xem thử có phải tài liệu cậu cần không?” Trước kia hai người làm cùng ngành, dù không thể nói là rất thân, nhưng cũng coi như có qua lại. Sau đó, Lương Kỳ nhảy ngành, hai người cũng chỉ liên lạc qua loa mấy lần. Tối hôm qua, Lương Kỳ gọi mượn nhờ chút tài liệu, thế là cả hai hẹn nhau ở đây.

Lương Kỳ lật nhanh một lần đã buông xuống, vui vẻ kéo tay Kiều Chỉ: “Lâu rồi không gặp, hôm nay chúng ta phải tám cho ra trò mới được! Cậu muốn ăn gì uống gì cứ gọi thoải mái, anh mình mời!”

Lương Vũ vội vã gật đầu, đoạn ngoắc tay gọi phục vụ, lại nhìn sang Kiều Chỉ: “Cô Kiều uống gì? Capuchino được không?”

Kiều Chỉ cười khách sáo: “Không cần phiền vậy đâu, em còn việc, sẽ đi ngay thôi.”

“Sao phải về nhanh vậy? Không được, cậu phải ở lại với mình…” Lương Kỳ không đồng ý, còn quay đầu nói: “Cho cô ấy một ly Capuchino.”

Kiều Chỉ xua tay: “Không cần đâu, nước ấm được rồi, tối uống cà phê khó ngủ.”

“Vậy gọi thêm chút đồ ngọt nhé? Cô Kiều xem có muốn ăn gì không?” Lương Vũ đưa menu sang.

Sự niềm nở này của anh ta khiến Kiều Chỉ thoáng nhíu mày, cô không nhận lấy: “Không phiền vậy đâu ạ, mọi người cũng có tài liệu rồi, em vẫn nên đi thôi.” Nói xong, cô chuẩn bị đứng dậy.

Lương Kỳ vội vã kéo cô lại, nói với phục vụ kia: “Không gọi, không gọi nữa, cho một ly nước lọc thôi.” Ý là sợ Kiều Chỉ đi thật.

Lương Vũ cũng đứng dậy, có phần bối rối: “Cô Kiều…”

Lương Kỳ khẽ lắc đầu với anh ta, lại quay sang Kiều Chỉ, vờ trách: “Sao thế này? Mới đến đã đòi đi, ngồi xuống trước đã!”

Thật ra Kiều Chỉ không thích nói chuyện với người lạ, nhưng ngại bạn nên cũng nhịn xuống. Khung cảnh bỗng lặng thinh, phục vụ bàn mang nước đến, cô chỉ nhấp khẽ một ngụm. Lương Kỳ thấy bầu không khí có vẻ lúng túng bèn ho nhẹ: “Kiều Chỉ này, bây giờ công ty bận lắm không? Có phải mình đi rồi nên cậu phải gánh hết tất cả công việc không?”

“Cũng ổn…” Kiều Chỉ cười miễn cưỡng.

“Công ty của anh mình cũng chuyên về mảng game, sau này có gì cậu cứ hỏi anh ấy. Anh mình là thiên tài trong mảng này đấy nhé!”

Lương Vũ xua tay lia lịa, mặt hơi ửng lên: “Cô Kiều đừng tin con bé. Em gái tôi quá lời đó, tôi cũng chỉ biết chút thôi, không thể gọi là thiên tài đâu!”

Kiều Chỉ vẫn cười nhưng không đáp, Lương Vũ thấy cô có vẻ không thích bèn nhìn sang em mình, đoạn lại lúng túng bưng cà phê lên nhấp một ngụm.

Kiều Chỉ cầm điện thoại ra xem giờ, đứng dậy định tạm biệt.

“Tiểu Chỉ?” Bỗng một giọng nói vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên vang lên.

Cô quay sang nhìn theo hướng tiếng, một người phụ nữ trung niên phục sức tao nhã tiến lại gần.

“Mẹ…” Kiều Chỉ thấy mẹ Cố cũng rất vui: “Sao mẹ lại ở đây?”

Mẹ Cố giơ túi lớn túi nhỏ trong tay lên: “Không phải vì mua quần áo cho ba con sao…” Thấy hai anh em họ Lương đứng dậy, bà bảo: “Con đang gặp bạn à? Mẹ không quấy rầy mọi người chứ?” Bà nhìn họ với vẻ áy náy.

“Không ạ, không ạ, chúng con chỉ đang nói chuyện thôi ạ!” Lương Vũ xua tay, kéo một cái ghế ra: “Bác ngồi chung cho vui ạ.”

Kiều Chỉ lên tiếng giới thiệu: “Mẹ, đây là Lương Kỳ, đồng nghiệp của con và anh cô ấy.”

Đoạn lại quay sang Lương Kỳ: “Đây là mẹ chồng mình.”

Mẹ chồng? Hai anh em nhà họ Lương ngây ra đó. Lương Kỳ trợn mắt: “Kiều Chỉ, cậu kết hôn rồi?”

Kiều Chỉ gật đầu: “Ừ, mình kết hôn được bốn năm rồi.”

Lương Kỳ ngạc nhiên, có vẻ ngượng ngập, không thể chấp nhận nổi. Bốn năm, vậy chẳng phải đã cưới từ lúc mới vào đại học sao?

Mẹ Cố nhìn Kiều Chỉ một lát rồi lại nhìn sang Lương Vũ đang run run, có hơi hiểu ra. Trước giờ Kiều Chỉ chỉ giới thiệu bà là “mẹ” mà thôi.

“Lương Kỳ, mình phải đưa bà về trước đây, hai người ngồi một lát nữa nhé, hôm khác lại nói tiếp.” Kiều Chỉ cười nói qua loa, đoạn đỡ lấy túi trong tay mẹ Cố, đi ra ngoài.

Lương Vũ và Lương Kỳ nhìn nhau, Lương Kỳ cắn môi: “Anh, em không biết Kiều Chỉ kết hôn rồi, em làm việc chung với cô ấy ba năm, không ngờ bây giờ mới biết.”

Lương Vũ gặp Kiều Chỉ ở buổi họp thường niên của công ty, vừa thấy đã yêu. Lương Kỳ bèn định tác hợp cho hai người, nhưng bình thường Kiều Chỉ đã từ chối không ít vụ mai mối, nên cô nàng mới lấy lý do mượn tài liệu để gạt bạn, cho là biết đâu hai người thích nhau thật. Ai mà ngờ cậu ấy đã có gia đình rồi?

Lương Vũ nhìn theo bóng người yểu điệu qua lớp kính, cười khổ: “Được rồi, chỉ đành trách bọn anh không có duyên phận thôi!”

*

“A, phải rồi, mẹ còn mua cho con hai cái đầm này, định lát nữa mang sang cho con, không ngờ gặp ngay con ở đây rồi.” Trên đường đến bãi đỗ xe, mẹ Cố nói rồi đưa hai túi trắng cho Kiều Chỉ.

“Mẹ không cần phải mua cho con đâu, con có nhiều quần áo rồi.”

Mẹ Cố vờ phật ý: “Bây giờ còn trẻ không lo chăm chút, con định đến tuổi mẹ rồi mới tiếc đấy à?”

Kiều Chỉ cười: “Trễ gì đâu mẹ, bây giờ mẹ vẫn đẹp lắm!”

Mẹ Cố vui vẻ đẩy mũi cô một cái: “Khéo cái miệng ghê!”

Đến chỗ đỗ xe, mẹ Cố mở cửa, Kiều Chỉ bỏ túi vào, đứng chờ bà quay đầu xe.

“Lên nhé, mẹ đưa con về.” Bà hạ kính xe xuống.

“Dạ thôi mẹ, con còn phải về công ty một chuyến, gần đây thôi, bước mấy bước là tới. Mẹ không cần đưa con đi đâu, hôm khác con qua thăm hai người.” Thật ra cô cũng không định về công ty gì, chỉ không muốn phiền bà, đành kiếm đại cái cớ.

Mẹ Cố gật đầu, còn dặn thêm: “Con phải tự chú ý chút, đừng tham việc quá mà quên sức khỏe, có biết chưa?”

Kiều Chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ mẹ.”

Nhìn theo xe bà ngày một xa dần, lúc này Kiều Chỉ mới đi bộ đến trạm xe buýt. Bốn giờ chiều, người chờ xe không đông lắm, chẳng mấy chốc đã có một chuyến 62, Kiều Chỉ bước lên, cà thẻ rồi tìm một chỗ ở hàng ghế cuối, ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ.

Xe cộ, con người, cây cối ngoài cửa chậm rãi lùi về sau. Nắng chiều ánh lên người cô, khiến mắt Kiều Chỉ có hơi tan tác… Bảy năm trước, cô đã như thế nào? Cô sắp chẳng còn nhớ nữa, cũng không biết là cố tình quên hay không muốn nhớ. Dường như những năm tháng đã qua đang biến thành những tấm ảnh cũ, phủi đầy bụi giữa thời gian. Thời khắc cô nằm trên giường bệnh vì chảy máu dạ dày, nhắm hai mắt lại, Kiều Chỉ nghĩ mình đã đi như thế, chết là giải thoát. Cô sẽ không phải đói, không bị đánh bầm cả người, cũng không bị giam trong phòng tối nữa. Tất cả mọi thứ sẽ biến mất theo cái chết, những cơn đau khổ kia không thể hành hạ cô đêm ngày nữa.

Năm Kiều Chỉ mười chín, vừa tốt nghiệp trung học. Vừa mở mắt ra, cô đã thấy cha mẹ Cố thân thiện hòa nhã, hai người ôm cô khóc như mưa. Cha Kiều Chỉ là chiến hữu của cha Cố, nghe nói là “chiến sinh tử hữu”, không biết là nhiệm vụ gì mà cha cô đã hy sinh để cứu cha Cố. Mẹ Kiều chịu không chịu nổi đả kích nên đã uống thuốc ngủ để đi theo ông.

Lúc cha Cố biết tin đến tìm, thì cậu đã đưa cô đi từ lâu. Mười bốn năm ròng rã, cuối cùng họ cũng tìm được cô.

Đó là lần đầu tiên có người ôm cô sau khi cha mẹ cô mất. Họ ấm áp như thế, thân thiết như vậy, khiến cô thấy như đã tìm được một mái nhà.

Cha mẹ Cố đón cô về, cho cô học đại học, học thiết kế, chăm sóc cô như con gái ruột. Cuối cùng cuộc đời mù mịt của Kiều Chỉ cũng có chút màu sắc.

Còn về hôn sự giữa cô và Cố Diệp Thần, cha Cố giải thích là do ước định từ nhỏ của hai bên. Năm hai mươi hai, Kiều Chỉ vẫn còn đang học đại học đã đăng ký kết hôn với Cố Diệp Thần. Hai người có gặp nhau, song cũng chỉ nhìn thoáng qua. Đăng ký kết hôn xong, cô ngồi xuống, còn anh đứng dậy quay đi không hề do dự. Cô im lặng viết tên của mình lên phần giấy anh đã ký, ngay cả ảnh chụp trong chứng nhận cũng là do cha Cố tìm người ghép vào.

Đối với Cố Diệp Thần, chút ấn tượng của cô về anh chỉ có bộ quân phục thẳng thớm, còn hai gò má lạnh nhạt của anh thì đã mơ hồ từ lâu, chỉ còn một màu xanh lính chói mắt.

Kết hôn hay không, với cô mà nói, thế nào cũng được. Chỉ cần cô có thể quan tâm cha mẹ Cố, họ chính là điểm tựa duy nhất còn lại của cô trong cuộc đời này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play