Ta muốn làm cá mặn cả đời.
Đáng tiếc, dù thiên đạo chướng mắt, chẳng buồn quan tâm đến ta thì đại thần xuyên không lại ưng ý ta. Thế là ta hoành hoành tráng tráng xuyên không trong lúc ngủ.
Ta thế mà xuyên thành tiểu ni cô. Một tiểu ni cô không ngực, không mông, phẳng lì lì như sân bay quốc tế.
Thế vẫn còn chưa đủ. Sự thật đã chứng minh, trên đời này không có thứ được gọi là tuyệt vọng nhất mà chỉ có thứ được gọi là tuyệt vọng hơn. Nhìn thứ đồ chơi xấu xí lủng lẳng treo giữa hai chân. Trong đầu ta vang lên một tiếng nổ ầm, sau đó hoa lệ ngất xỉu.
Xong. Không phải tiểu ni cô mà là tiểu hòa thượng.