- Tác giả: Châu An - 

Vô Danh Tự nằm trên đỉnh của Vô Danh Sơn. Ngọn núi không phải quá cao. Vì thế, người muốn viếng chùa có thể lần mò theo các bậc thềm bằng đá từ chân núi nối thẳng lên. Đáng tiếc, mười mấy năm nay, nguyên chủ còn chưa nhìn thấy người thứ hai nào, ngoài sư phụ của hắn.

Lối mòn phủ đầy cỏ dại, lòng ta phủ đầy bóng tối của tương lai.

Ta ngồi bệch trước cửa chính điện, ngẩng đầu nhìn trời. Từ lúc xuyên không tới giờ, qua vài ngày rồi mà ta vẫn chưa quen với cơ thể mới toanh này. Nhất là mỗi lần đi vệ sinh. Vừa nhắm mắt, run rẩy móc, đỡ thứ vũ khí xa lạ của mình, ta vừa cố gắng tự an ủi bản thân. Hu hu… Xem như đây là cái giá phải trả để trách việc dì cả ghé thăm suốt phần đời còn lại.

Lão hòa thượng Vô Tâm vắng nhà. Ta đã lợi dụng cơ hội này để khám phá toàn bộ ngóc ngách trong chùa. Vô Danh Tự quả xứng đáng là ngôi chùa “Nghèo” bất chấp thiên hạ. Ngoài một chính điện thờ tượng phật thì hậu điện vốn dùng để đón tiếp khách nhân bị lão lãnh đạo chiếm dụng trở thành phòng ngủ cá nhân. Phòng ta ở phía sau. Bên cạnh còn có một phòng khách nhỏ, bụi bám còn dày hơn phấn mặt của mấy nữ minh tinh. Phòng bếp cực độ đơn sơ. Cuối cùng là một nhà vệ sinh cũng coi như sạch sẽ, không bốc mùi.

Ta chỉ là một con cá mặn, vì thế, không quá nhiều yêu cầu với hoàn cảnh sống. Chỉ cần không bắt ta phải lao động mỗi ngày, ta đã rất hài lòng. Nếu lão hòa thượng mãi mãi không về thì càng tốt, ta sẽ ăn no rồi chờ chết ở đây.

Nguyện vọng mạnh mẽ dâng lên. Ta quyết định thấp cho phật tổ ba nén nhang, quỳ trên bồ đoàn, thành tâm cầu nguyện.

“Phật tổ trên cao, phù hộ cho đệ tử đời này có thể tùy tâm sở dục, không bao giờ phải nhìn sắc mặt người mà sống”.

Khấn xong, dâng hương, còn không quên đệm thêm mấy từ “A di đà phật”.

Phật tổ dường như cũng cảm động vì lòng thành của ta, vài ngày sau, Vô Danh Tự vẫn một mình ta “duy ngã độc tôn”. Không có chó, không có chim, cũng không có người thứ hai nào khác.

Nhìn phòng bếp trống trơn, ta cười gian xảo, nghĩ đến ao nước thiên nhiên cạnh chùa. Hé hé… hiện tại, lão hòa thượng không ở, ta phá giới, ăn mặn. Ai quản được ta.

Ta nhất định phải hoàn tục, dù cho bị người kề đao vào cổ, ta cũng nhất định hoàn tục.

Nghĩ là làm, ta ra phía sau chùa, chặt một thanh trúc nhỏ. Móc con giun mới đào vào, quăng xuống nước. Mồi vừa thả xuống đã có cá cắn câu. Con cá nặng hơn ba cân, toàn thân lấp lánh vảy bạc. Trong ký ức của nguyên chủ, con cá này gọi là Tuyết Long Ngư. Hồ nước này cũng chỉ nuôi dưỡng Tuyết Long Ngư, vốn là bảo bối của lão hòa thượng, hiện trở thành bữa cơm dinh dưỡng của ta.

Xiên con cá vào thanh trúc rồi gác lên lửa. Nhìn khói bốc lên, ta mơ màng rồi ngủ gật lúc nào không biết.

Ta mơ thấy mình đang nằm trên ghế quý phi, ở giữa rừng đào. Bên cạnh là bốn mỹ nam tử vây quanh. Một kẻ mát xa đầu, một kẻ bóp vai cho ta. Tên tuấn mỹ nhất thì lột nho, đút vào miệng ta. Người còn lại cầm quạt đứng hầu. Ta sướng đến lâng lâng. Vừa híp mắt tận hưởng, vừa mở miệng niệm niệm: “A di đà phật”

“A di đà phật”

“A di đà phật”

Giấc mơ quá thật, thật đến nỗi ta dường như nghe một thanh âm khác ngoài giọng nói của chính mình.  Mở mắt, một thân ảnh dần hiện rõ trong nhãn cầu. Ta kinh hãi: “Sư… sư phụ”

“Ngộ Trần à. Ngươi làm sư phụ quá thất vọng”

Lão hòa thượng nhìn ta. Gương mặt béo múp xụ xuống thành mấy ngấn mỡ. Ta chột dạ, nghĩ đến việc mình trộm bảo bối của lão, lí nhí nói:

“Xin lỗi sư phụ. Con cá của người đột nhiên nhảy lên bờ, con không đành lòng để sinh mạng của nó uổng phí nên mới…. Ủa, ủa, cá đâu, cá của con đâu?”

Nói một nửa, chợt nhận ra bếp đã tắt, cá nướng cũng chẳng thấy đâu. Ta nhìn người đối diện bằng ánh mắt hoài nghi. Lão hòa thượng lại thản nhiên đáp lời ta: “Bị sư phụ siêu độ rồi”

Vô Tâm hòa thượng nói xong thì xoay người, tiêu sái rời đi. Ta nhìn bóng lưng to như gấu của lão, tức đến ngứa răng. Rõ ràng là lão đã ăn mất con cá nướng của ta. Còn bày đặt ra vẻ đạo mạo.

Chính điện

Ta quỳ xuống bồ đoàn, dưới chân phật tổ. Cả người như bị trúng chú định thân, không thể nhúc nhích. Hòa thượng già cao cao tại thượng đứng một bên. Ta nghe lão hỏi:

“Thời gian này, con đã tụng kinh được bao nhiêu lần?”

“100 lần”

“Ta muốn nghe lời thật”

“Không tụng”

“Vì sao?”

“Con muốn hoàn tục”

Lão hòa thượng nghe ta đáp lại chắc nịch, không tức giận, ngược lại mỉm cười.

“Ngộ Trần à! Để sư phụ kể con nghe một câu chuyện. Chuyện kể rằng. Ngày xửa ngày xưa, trên một ngọn núi nọ, có ngôi chùa tên gọi Vô Danh Tự. Trong chùa có một hòa thượng già và một hòa thượng trẻ. Một hôm, hòa thượng già kể chuyện cho hòa thượng trẻ nghe. Chuyện kể rằng. Ngày xửa ngày xưa, trên một ngọn núi nọ, có ngôi chùa nhỏ tên gọi Vô Danh Tự. Trong chùa có một hòa thượng già và một hòa thượng trẻ...

Lại nữa rồi. Lại nữa rồi. Cứu mạng a.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play