- Tác giả: Châu An -

Hai con ngựa song song chạy về phía chân núi. Đến nơi, chủ nhân của chúng dừng lại, lưu loát nhảy xuống.

Tần Hạo, nam tử mặc trang phục màu xanh, lên tiếng:

“Người dân Vô Danh Trấn đều cho rằng Vô Danh Tự chỉ là một truyền thuyết”.

“Lời đồn không thể tin.” - Quý Tầm hờ hững đáp lời.

Hai người buộc ngựa cẩn thận, một trước một sau lên núi. Cũng là con đường ngoằn nghèo bằng đá đầy rêu phủ, thế nhưng, khi hai người lên tới đỉnh núi chỉ nhìn thấy một mảnh bình nguyên. Gió lộng bốn bề.

Tần Hạo phun cọng cỏ đuôi chó ngậm trong miệng, nháy mắt với Quý Tầm, cười khẩy.

“Có thể cùng Quý ca ngắm mặt trời lặn trên đỉnh núi là phúc phận của đệ.” 

“Câm mồm”

Quý Tầm nhíu mày. Hắn từng hỏi những lão nhân trong trấn về chuyện Vô Danh Tự một đêm biến mất ở rất nhiều năm về trước. Lời nói của mấy lão nhân không giống nhau. Thậm chí, không ít người còn khẳng định: Vô Danh Tự không biến mất mà được ẩn giấu. Nó chỉ hiện ra với người hữu duyên.

Hai người Quý, Tần lục soát đỉnh núi hồi lâu, không phát hiện khả nghi. Thấy trời dần tối, cả hai đành từ bỏ.

Lúc ta cõng theo giỏ trúc đầy ụ trên lưng trở lại, bên tai còn nghe tiếng vó ngựa xa dần.

Cuối cùng, ta cũng không thể phá giới, không ăn được bánh bao thịt. Gần 20 lượng bạc kia, ta dùng để mua khá nhiều dầu vừng, gia vị. Ngoài ra, ta còn mua thêm hai tấm chăn bông, hai bộ tăng phục mới. Một bộ ta bỏ trong giỏ, một bộ mặc trên người. 

Thật ra, ta muốn mấy bộ trang phục có thể diện cho chính mình. Nhưng khi đến trước cửa quầy hàng thì bị tiểu nhị ngăn cản. Hắn chỉ cho ta tấm bảng bằng gỗ treo cạnh cửa. Trên đó viết mấy chữ: “Ăn mày và chó không được vào”.

Ta bị tiểu nhị đuổi đi, bị người dân quanh đó cười cợt, da mặt dù dày như tường thành cũng bị lột hết mấy lớp. Cuối cùng, ta mua được tăng bào trong một quầy bán trang phục nhỏ. Vì cảm ơn ta giúp họ thanh lý hàng tồn, chưởng quầy còn tặng ta một túi điểm tâm. Nếu lão biết che giấu ý trào phúng trong đáy mắt thì ta đã cho rằng lão là người tốt.

Bọn tiểu nhị mắt chó coi thường người rất đáng giận. Mấy kẻ cười nhạo tiểu hòa thượng đáng thương như ta cũng đáng giận. Nhưng đáng giận hơn bọn chúng chính là tên sư phụ vô lương tâm nào đó đang cười tủm tỉm trước mặt ta.

“Ngộ Trần trở lại rồi này. Ồ, còn có trang phục mới nữa. Sư phụ thật ganh tị với ngươi”

“Sư phụ. Nếu người đừng mặc bộ cà sa mới cứng để nói với con câu này. Có lẽ con sẽ tin là thật.”

“A di đà phật. Sao con có thể nghi ngờ lời nói của sư phụ?”

“Há. Sư phụ không đưa tiền đã đuổi con xuống núi. Ngài không sợ con bỏ trốn?”

Á. Nói tới đây mới nhớ. Tại sao ta lại thành thật như thế nhỉ? Lúc xuống núi, ta hoàn toàn có cơ hội chạy trốn. Lúc được bố thí bạc, ta càng có rất nhiều cơ hội chạy trốn. Sao ta lại ngoan ngoãn trở về nhỉ? Không bình thường. Quá không bình thường. 

Vô Tâm hòa thượng híp mắt nhìn ta. Mỡ trên mặt của lão rung lên, giọng nói lại dịu dàng đến ớn lạnh.

“Ngộ Trần sẽ không trốn. Ngôi chùa này là nhà của con. Con dù đi đâu cũng phải quay trở lại.”

Không phải như thế.

Ta rất muốn phản bác sư phụ. Nhưng lời đến cửa miệng lại bị cứng rắn ép xuống. Ta không sợ lão nhưng sợ phật tổ. Sự không bình thường của ta nhất định là do ta bị phật tổ để mắt tới. Ngẫm lại, từ lúc xuyên tới nơi này, lần nào ta muốn phá giới thì đều bị ngăn cản. Thậm chí, khi giết chuột, giết cá để làm món ngon, bồi bổ cho tiểu sư đệ, ta dẫu thèm đến chảy nước miếng thì cũng chưa một lần nếm thử. Tay chỉ biết thêm gia vị theo bản năng.

Có lẽ một lúc nào đó ta không để ý, ngay cả một con muỗi ta cũng không thể đập chết nó được.

Không được. Ta không thể sống như thế này. Phải hoàn tục, nhất định ta phải hoàn tục.

Vô Tâm hòa thượng nhìn thấu sự rối rắm, giãy giụa trong lòng ta. Lão thầm thở dài. Vạn sự thế gian, không phải ai muốn cũng có thể cưỡng cầu. 

“Thôi thôi. Sớm muộn gì, tên đồ đệ ngốc này cũng chấp nhận vận mệnh của mình.”

Hôm sau. 

Chính điện Vô Danh Tự

Sau bài tụng kinh buổi sáng thì Ngộ Viễn tới. Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy hắn. Vì trừ lần hắn bị thương hôn mê kia, thời gian hắn dưỡng thương tại chùa, ta và hắn đều cách nhau một cái vách phòng.

Quan quan thư cưu

Tại hà chi châu

Lạnh lùng quân tử

Thục nữ hảo cầu.         

Há há. Quả là cực phẩm soái ca. Đặc biệt, hôm nay, hắn mặc bộ tăng bào mới tinh, ba ngàn sợi tóc búi cao, bộ dáng phiêu diêu, hư ảo khác thường.

Ta ngơ ngác ngắm nhìn trang phục của hắn, búi tóc của hắn. Tự dưng trong đầu nổ ầm một tiếng. Cuối cùng, ta cũng hiểu hắn khác thường chỗ nào.

Tự dưng muốn khi sư diệt tổ. Làm sao đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play