Ta tỉnh lại, mưa liền tạnh. Tinh không một mảnh trời xanh mây trắng, nắng chang chang.
Mấy ngày này, được Ngộ Viễn toàn tâm toàn ý chăm sóc, cơ thể bị đào rỗng sau trận ác chiến tại Thạch trấn, xem như cũng hồi phục được 7, 8 phần. Dù sao, “phần cứng” của kẻ “siêu thoát thiên đạo” không phải thứ mà phàm nhân có thể đánh giá được.
Vì trước đó hôn mê sâu, ngủ đủ, nên sau khi đuổi đồ đệ duy nhất của mình ra ngoài, ta nằm trên giường, lăn qua lộn lại một lúc lâu vẫn không khiến não bộ thả lỏng. Cuối cùng, đành bò dậy, đi kiểm tra tài sản cá nhân.
Thật thất vọng. Vô Danh Tự của ta vẫn “nghèo” y đúc ta rời đi. Phật Tổ thử cúi xuống mà xem: Vườn toàn cỏ dại, rừng trúc không có măng, hồ nước chẳng thấy bóng dáng Tuyết Long Ngư… còn nhà kho của ta, haiz, mở rộng cửa thì chuột cũng chả thèm vào.
Cuộc đời thật quá vô thường. Vòng đi vòng lại một hồi, người vốn trắng tay lại về tay trắng. Nếu không cố gắng, thời gian kế tiếp, ta chỉ có thể hít gió uống sương.
Nguyên Trí tìm thấy sư phụ bên bờ hồ. Ngọc diện đen ngòm, mắt đói khát nhìn chằm chằm xuống mặt nước. Bộ dáng quả thật có chút đáng sợ. Hắn hoàn toàn quên mất, thảm trạng của hồ nước này là do hắn gây nên.
Ta đang khó chịu, đầu sỏ lại tìm tới cửa, dĩ nhiên chẳng thể cho hắn sắc mặt tốt đẹp gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT