Ta bị vây trong một không gian trắng xóa, bốn phía bồng bềnh sương khói, không phân biên giới, không rõ ngày đêm. Ta cảm thấy mình đã đi rất lâu nhưng lại như chỉ ở nguyên một chỗ, chẳng hề nhích lên một phân. Cuối cùng, mệt mỏi, ngồi bệt xuống, khoanh chân, lười biếng nhắm mắt. Ngủ.
Giấc ngủ này thật dài. Đừng ai cản ta. Ta muốn ngủ đến thiên hoang địa lão, đến khi Phật tổ rời khỏi Tây Thiên, đến khi … thân phận vốn có được khôi phục… à, cái này không quan trọng. Cơ thể đàn ông này dùng lâu, cũng đã quen thuộc.
Mặt trời lên rồi lại lặn. Trên đỉnh Vô Danh Sơn không phân rõ bốn mùa, nhưng sau khi đám người Trình Thế Nguyên trở lại, mưa bắt đầu rơi. Ngày càng nặng hạt.
Nguyên Trí quỳ dưới chân Phật Tổ, cầm miếng giẻ lau tỉ mỉ cọ sát từng kẻ hở, từng khe sâu giữa các nếp gấp trên tượng Phật. Ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía hậu điện, miệng lẩm bẩm không ngừng.
“Sư phụ ngủ mười ngày rồi. Phật Tổ sao còn không đánh thức người? Ngủ nhiều quá thành heo thì sao giờ?”
“Sư thúc đối xử với sư phụ thật tốt. Nước uống, cháo loãng đều tự mình nấu, tự mình đút. Haiz. Nhưng mà cách đút này … hắn không dám nhìn thẳng. Sư phụ cho dù có tỉnh lại cũng không biết có được Phật Tổ tha tội cho không?”
“Phật Tổ không tha tội cũng chẳng sao. Dù sao thì trụ trì đời tiếp theo cũng là ta. Bất quá, ta để cho sư phụ hoàn tục. Lúc đó muốn đi hay ở, tùy người.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT