- Tác giả: Châu An -
Một trong những ngộ nhận lớn nhất của đời người là: Sư phụ chắc cũng yêu mình.
Haiz. Lão hòa thượng quả không hổ là Vô Tâm. Từ hồi có sư đệ thì ta đã cảm nhận được thế nào là sự khác nhau giữa người và chó.
Thời gian sư đệ dưỡng thương, ta đã nếm trải hết toàn bộ bất công của nhân gian. Trong lúc ta phải dậy thật sớm để tụng kinh, sư đệ còn ngủ. Khi ta phải bò khắp đỉnh núi hái thảo dược và rau dại thì sư đệ đang nhấm nháp món canh nấu bằng nhân sâm với Tuyết Long Ngư nóng hổi trong phòng. Còn khi ta ngồi chồm hỗm nhai măng trúc trước cửa chính điện, hắn lại ưu nhã gặm món thịt chuột trúc non mềm mà chính tay ta đã nướng cho.
Ta tức giận, cắn nát cả răng nanh. Lão hòa thượng lại xoa đầu ta, an ủi.
“Ngộ Trần à! Đừng ganh tị với sư đệ con. Đợi hắn khỏi hẳn, ta sẽ bảo hắn báo đáp con thật tốt.”
“Vâng, sư phụ.”
“Ngộ Trần à! Ngày mai, con xuống núi một chuyến, mua chút gia vị về nấu cháo cho sư đệ. Sẵn mua thêm dầu vừng cho chùa”.
Ta ủy khuất nhận lời.
Có lẽ thấy ta đáng thương, đêm trước khi xuống núi, Lời nguyện cầu một ngày ba bữa của ta với Phật tổ được chấp nhận.
Ta nằm mơ thấy bố mẹ ở thế giới trước của ta. Vẫn là khu phố đó, vẫn là căn nhà đó, và những gương mặt quen thuộc đó. Bố mẹ ta đang ngồi trên sô pha, vừa ăn trái cây vừa xem chương trình trên kênh Youtube. Thỉnh thoảng phòng khách vang lên thanh âm cười nói đầy vui vẻ của hai ông bà. Sân sau, một “ta” khác đang loay hoay với con gà mái già được mua từ chợ về. “Hắn” thô bạo đạp con gà dưới chân. Miệng hiền từ niệm “a di đà phật”, tay lại nhanh chóng hạ đao, cắt đứt cổ của nó. Máu gà bắn ra cả thước.
Hình ảnh này cũng có chút biến thái. Mà thôi. Như thế cũng tốt. Ít ra, cái kẻ chiếm lấy thân xác của ta rất biết “nhập gia tùy tục”, còn chăm sóc khá tốt cho bố mẹ. Hắn không “phế” như ta.
Bố mẹ cuối cùng cũng thoát khổ. Chắc đây là Phật tổ bù đắp cho sự thiện lương, chăm chỉ cả đời của họ.
Lúc ta tỉnh lại, thấy gối mình bị nước mắt thấm ướt. Vội vã mang ra ngoài giặt sạch, phơi lên. Sau khi tụng xong bài kinh buổi sáng, lão hòa thượng thả cho ta xuống núi.
Lên núi dễ. Xuống núi khó. Lối đi thì dốc, thềm đá thì trơn. Ta cẩn thận từng bước, sợ ngã một cái thì thành chó ăn phân. Vừa đi vừa cảm nhận cảnh đẹp hai bên đường. Mất hết nửa ngày, cuối cùng cũng vào trấn, cũng ngửi được hơi vị con người.
Trấn Vô Danh vẫn còn đang bàn tán về vụ án của Thẩm Minh Phi. Người qua kẻ lại lướt ngang ta, ai cũng tập trung tám chuyện. Thỉnh thoảng, họ quăng cho ta vài ánh mắt ghét bỏ. Ta đi theo mùi hương của những món ăn được bày bán hai bên đường, vừa nuốt nước miếng, vừa âm thầm quan sát để tìm mấy cửa hàng mà sư phụ căn dặn.
Nắng đến đỉnh đầu bốc khối. Mồ hôi ướt đẫm tăng bào. Mắt hoa lên. Ta bèn tìm một góc tường ngồi xuống.
Hô hô. Mệt chết ta. Thời đại không có Grab, không có Shopee thật đáng sợ.
Keng Keng Keng
Vài đồng tiền rơi xuống trước mặt. Trong lúc ta ngơ ngác, chưa hiểu gì thì người vung tiền cho ta đã cười cười, lên tiếng:
“Khất cái đáng thương, gặp được ta hôm nay, xem như ngươi may mắn.”
Ta mộng bức, không hiểu vì sao mà nhân sinh của mình lại sa đọa đến tình trạng này. Đang muốn giải thích đây chỉ là sự hiểu lầm thì người lại đi mất. Ngay sau đó, những người khác lần lượt tiến đến. Thanh âm kenh keng vang lên liên tiếp, tiền đồng trước mặt ta cũng càng lúc càng nhiều.
Ha ha. Không biết ta giẫm phải vận cứt chó gì mà tự dưng được phúc lợi thế này. Ta đã quyết định rồi. Sau khi hoàn tục, ta nhất định phải làm một ăn mày. Nằm thẳng cũng có ăn.
Tửu lầu đối diện với vị trí xin ăn của ta.
Hai nam tử ngồi bên cửa sổ, dạt dào hứng thú nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên đường cái. Người mặc trang phục màu xanh lên tiếng:
“Đại ca. Bộ mặt của tên khất cái kia thật thú vị.”
“Quá xấu xí. Thú vị chỗ nào?”
“Mặt hắn thật ngu ngốc. Kể cũng lạ. Hắn híp mắt, ngoác miệng cả buổi mà nước giải không chảy ra.”
Nam tử áo tím trợn mắt lên. Nói xấu một người không quen biết không phải hành vi của quân tử. Hắn lên tiếng:
“Chúng ta còn phải tìm người. Không có thời gian bàn chuyện thị phi.”
“Huynh đệ ta ở đây đã vài ngày mà chẳng có chút tin tức hữu ích nào. Nên sớm rời khỏi mới phải”.
“Còn một chỗ mà chúng ta chưa tìm kiếm”.
“Nơi nào”
“Vô Danh Tự”