- Tác giả: Châu An -

“Tại Thành Hỉ Tước, có một ngôi chùa nhỏ tên gọi Vô Danh Tự. Vô Danh Tự trên đỉnh Vô Danh Sơn. Vô Danh Sơn nằm trong Vô Danh Trấn… Thế nhưng, người dân tại Vô Danh Trấn chưa một ai đặt chân đến Vô Danh Tự. Chưa một ai.

Nghe nói nơi đó bốn mùa như xuân.

Nghe nói nơi đó có vị đắc đạo cao tăng, nhìn thấu vạn sự thế gian.

Nghe nói nơi đó có cơ duyên khiến con người thoát khỏi luân hồi, thọ cùng trời đất.

Nhưng tất cả chỉ là tin đồn”.

Ngộ Viễn quỳ trên bồ đoàn, đối diện với trụ trì Vô Tâm của Vô Danh Tự, không ngừng nêu ra nghi vấn của mình. 

Vô Tâm hòa thượng nghe hắn nói, vẻ mặt không hiện ra cảm xúc. 

“Có phải tin đồn hay không? Lòng của ngươi đã có đáp án.”

Ngộ Viễn đau khổ giãy giụa.

“Đệ tử chỉ truy cầu một thứ. Chính là công đạo”

Tràng hạt vẫn đang chuyển động trên tay hòa thượng Vô Tâm chợt dừng lại. 

“Ngộ Viễn. Theo ý của ngươi, thứ gì trên đời này là tốt nhất?”

Ngộ Viễn: “….”

“Thứ tốt nhất, luôn là thứ không có được. Vì tranh giành thứ không có được mà nhân sinh của mỗi người mới phân ra thiện ác, mới chia ra ba ngàn đạo pháp thế gian. Công đạo trong mắt của ngươi chỉ thuộc một mình ngươi. Người khác không có. Vậy thì ngươi có thể đòi từ ai?”

Ngộ Viễn im lặng. Trụ trì cuối cùng cũng không cho hắn một đáp án mà hắn mong muốn. Trong thoáng chốc, Ngộ Viễn có cảm giác lạc mất phương hướng. Không biết mình quyết định trở thành đệ tử của Vô Tâm trụ trì là đúng hay sai.

Ngộ Viễn rời đi không bao lâu, Vô Tâm hòa thượng cũng ra khỏi phòng, hướng về phía cổng chùa. Bước chân của lão rất nhanh. Biểu cảm trên mặt cũng đặc sắc mười phần, hoàn toàn khác xa với sự lạnh lùng như đối diện với tên đệ tử mới toanh vừa nãy.

“Làm người mà, cứ phải vô tâm vô phế một chút thì mới tốt. Vẫn là trêu chọc tên nhóc Ngộ Trần thú vị hơn.”

Vô Danh Trấn

Ta hoàn toàn không hề hay biết ân oán tình thù của hai sư đồ kia trên núi, bởi hiện tại, ta đang phải đối mặt với một lựa chọn hết sức khó khăn.

Bị ngộ nhận thành cái bang, được cho tiền. Ta ôm một đống đồng xu trên tay, tự hỏi là nên dùng nó để mua đồ cho chùa hay mua bánh bao thịt. Nếu không mua dầu vừng thì phật tổ không tha. Nếu không mua bánh bao thịt thì trời đất không tha. Ta đói sắp chết, cũng thèm thịt phát điên rồi.

Cuối cùng, ta quyết định đi mua bánh bao thịt. Ai bảo lão hòa thượng bảo ta xuống núi mua đồ mà không đưa tiền.

Quầy hàng bán bánh bao thịt phía bên kia đường cái. Ta đang định nhào qua, hét lớn với lão chủ quầy: “Lão tử muốn bốn cái bánh bao thịt” thì biến cố đột ngột phát sinh.

Một tràng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Chiến mã từ xa lao tới như bay, gã binh sĩ ngồi trên lưng ngựa gân cổ gào: “Cấp báo tám trăm dặm”, “Cấp báo tám trăm dặm”.

Dân chúng nháy mắt dạt sang hai bên đường. Chỉ còn một nhóc ăn mày chừng 5 tuổi, cầm cái bát mẻ trên tay đứng ngẩn ngơ giữa lối đi.

Oa - Thằng nhóc hoảng sợ khóc rống lên. 

Nghĩ đến cảnh tượng máu me sắp xảy ra, mắt của ta liền trợn to, đồng tử giãn nỡ, bộ não tạm dừng hoạt động. Đến lúc ta nhận thức trở lại, phát hiện bản thân đã ôm lấy thằng bé ngã lăng về phía lề đường bên kia. Vó ngựa đã đi xa, bộ tăng bào sớm không ra hình dạnh cũng bị nó giẫm rách rồi mang theo một mảng.

Tiền xu của ta rơi tứ tán. Nhóc ăn mày được hoàn cảnh sống mài giũa thành tinh, vừa nhìn thấy tiền thì nỗi sợ khi nãy biến mất vô tung, nó nhanh chóng bò dậy, giành giật cùng đám ăn mày xung quanh. Chia nhau sạch sẽ. 

Mẹ nó. Mẹ nó. Tiền của ta, bánh bao thịt của ta. Tên trời đánh chết bầm nào đã đẩy ta ra ngoài, ta nguyền rủa ngươi hết kiếp này cũng không “ngóc đầu” lên được.

Hu hu

Ta phẫn uất lê lếch tấm thân tràn đầy vết xước đứng dậy. Bộ tăng bào bị xé rách phía sau, lưng trần lộ ra, một cảm giác ớn lạnh từ từ leo khắp đỉnh đầu. Đang muốn tìm một nơi tựa vào thì lại có hai nam nhân xa lạ dừng lại trước mặt. Lúc này, ta còn không nhận ra, đây là hai gã rảnh hơi đã quan sát trò vui của ta trên tầng hai của tửa lâu khi nãy.

Gã áo xanh mắt sáng quắc nhìn ta:

“Tiểu tử đủ trượng nghĩa. Không tệ.”

Người áo tím cũng mở miệng vàng lời ngọc, động viên:

“Hoàn hảo dưới vó ngựa, ngươi rất may mắn.”

Ha hả. Cám ơn nha. Nhìn thấy bộ dạng này của ta mà ngươi cũng bảo là hoàn hảo. Ta có quyền hoài nghi hai mắt của ngươi không dùng được.

Hai gã kia nào nhìn thấy cảnh tượng mưa gió kéo đến trong lòng ta. Bọn họ nói xong thì quăng cho ta một hầu bao, xoay người đi mất.

Ta cầm hầu bao bằng vải lụa màu xanh ngọc, đắn đo không đến hai giây liền mở ra. Vậy mà mấy thỏi bạc vụn, ước chừng gần 20 lượng. 

Phát tài rồi. Phát tài rồi.

Ta hối hận đến xanh ruột. Hai gã kia vừa đẹp trai vừa hào phóng. Bây giờ ta đuổi theo họ, nguyện lấy thân báo đáp còn kịp không nhỉ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play