- Tác giả: Châu An -
Cá mặn không muốn điều gì: Không muốn làm việc, không muốn ra ngoài, càng không muốn thứ được gọi là sư phụ.
Từ hồi lão hòa thượng trở lại, cuộc sống của ta như giở sang trang khác. Mỗi ngày, ta phải thức dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó, làm việc cực hơn trâu. Quá đáng hơn, lão vậy mà bắt ta phải tự mình dọn dẹp căn phòng bụi bám dày mấy tất kia. Ta bực bội nhìn lão:
“Sư phụ, có thể không làm không? Dù sao cũng không người ở.”
“Ngộ Trần à, để ta kể con nghe một câu chuyện”
“Không. Sư phụ. Con làm.”
Trước dâm uy của lão, ta lủi thủi xách xô nước, cầm cái giẻ lau không còn nhìn rõ màu sắc đi lao động công ích. Ta vừa bò xuống lau sàn, vừa lẩm bẩm lầm bầm mắng chửi lão trong lòng. Không hề hay biết, ngay lúc này, lão hòa thượng đang chấp tay sau mông, ánh mắt thâm thúy nhìn ta.
Vô Tâm hòa thượng lặng lẽ thở ra.
“Cái gì cần đến cuối cùng cũng phải đến”.
Cùng lúc đó.
Toàn bộ Vô Danh Trấn đã bị một tin đồn truyền đến từ kinh thành làm cho điên đảo. Đệ nhất gian thần, đương triều tả tướng Thẩm Minh Phi bị phán định thông địch bán nước. Toàn môn gồm 780 người bị chém đầu thị chúng. Già trẻ, lớn bé, trai gái cửu tộc đều không tha.
Nghe nói ngày hành hình, dân chúng vây kín toàn bộ ngọ môn quan. Tiếng khóc than thấu tận trời xanh. Ai cũng không tin thần tượng Thẩm Minh Phi của họ lại làm ra việc như vậy. Nhưng trước bằng chứng như núi mà triều đình thông báo, thứ dân đen thấp cổ bé họng như họ chỉ có thể cúi đầu.
Đao vung lên, đầu người lần lượt rơi xuống. Máu đỏ chảy thành sông. Trời đất u ám suốt bảy ngày bảy đêm. Hoàng đế cho rằng đây là quỷ hồn của bọn phản loạn gây ra, liền hạ lệnh cho cao tăng Tướng Quốc Tự làm phép trấn hồn. Cuối cùng, mọi thứ mới bình thường trở lại.
Dân chúng tại Vô Danh Trấn vốn cũng không tin tả tướng Thẩm Minh Phi phản quốc. Nhờ ơn tả tướng, rất nhiều binh sĩ biên quan không bị nỗi uy hiếp ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm. Nhờ ơn tả tướng, dân chúng bị thiên tai đều có nơi quy túc, cô hồn dã quỹ cũng ít đi rất nhiều…
Sáng sớm.
Vô Danh Sơn.
Một con ngựa phi đến như bay rồi dừng lại dưới chân núi. Người trên ngựa nhảy xuống, kiên định bước từng bước lên những bậc thềm bằng đá dẫn lên đỉnh núi. Từng giọt máu đọng lại trên dấu chân mà hắn đã đi qua.
Tinh mệnh la bàn đã bắt đầu xoay chuyển.
Ta còn đang ngủ nướng thì bị lão hòa thượng dựng dậy.
“Ngộ Trần. Ra cửa chùa đón sư đệ của ngươi”
“Sư phụ. Ngài đừng đùa con nữa. Chỗ này ma quỷ còn không thèm tới. Sư đệ đâu ra?”
“Nói nhiều quá. Ta bảo con đi thì cứ đi. Hay là lại muốn nghe ta kể chuyện?”
“Ngài thắng”
Ta ngắt lời lão, nhanh chóng chịu thua. Đợi lão xoay người, ta liền giơ ngón tay thối về phía bóng lưng béo tốt khiến người người ganh tị.
Nửa giờ sau, ta lười biếng đứng tựa lưng vào cổng chùa, lơ đãng nhìn về phía con đường đá phủ đầy rêu xanh và thầm nghĩ: không biết con khỉ núi nào sẽ có cơ may trở thành sư đệ của ta.
Ánh nắng chiếu lên đỉnh đầu bóng loáng của tiểu hòa thượng, bị phản xạ hệt như một cái gương cầu lồi.
Ta đang ngáp đến chảy nước mắt thì nhìn thấy một huyết y nhân không biết từ đâu chui ra, lảo đảo đi tới. Không đợi ta né tránh, hắn đã ngã xuống chân ta. Bàn tay đầy máu còn nắm chặt vạt áo của ta. Theo quán tính, ta nghe một tiếng “roẹt” vang lên. Có thứ gì đó rách vụn.
Móa nó. Đây là bộ tăng bào duy nhất của ta. Tên này quả nhiên là ma quỷ.
Người bị thương được nâng vào căn phòng ta đích thân dọn dẹp. Vô Tâm hòa thượng đi tới. Sau khi bắt mạch cho hắn liền bảo ta chuẩn bị nước và khăn lau. Ta dù ghét bỏ vẫn ngoan ngoãn hỗ trợ.
Gương mặt bị ô nhiễm bởi máu và bụi bẩn, sau khi được lau sạch vậy mà lại mang đến cho ta một kinh hỉ. Mũi cao, mày kiếm, mắt phượng, bờ môi mỏng bạc tình, xương quai hàm hoàn mỹ như điêu khắc. Không tính vẻ nhợt nhạt như xác chết của hắn thì gương mặt này đúng là cực phẩm. Còn đẹp hơn cả mấy soái ca mà ta nhìn thấy trên facebook trước đây.
Vô Tâm hòa thượng nhìn thấy sự mê trai không lối thoát hiện lên trong đáy mắt của ta, lão chấp tay niệm niệm.
“Ngộ Trần à! Nam tử dưới núi đều là hổ”
“Sư phụ đừng lo. Con là dân bắt hổ có thâm niên”
Vô Tâm sư phụ: “?”
Lão hòa thượng kiên quyết bảo vệ sự thanh bạch của Vô Danh Tự, đuổi cổ ta ra ngoài. Ta cũng lười giận. He he, qua hôm nay, ta đã không còn là đệ tử duy nhất của lão, chắc sẽ không còn bị lão “đì ép” bằng đủ thứ chuyện lông gà lông vịt hằng ngày như trước đây.