-Tác giả: Châu An -
Ta xuyên không rồi!
Thế giới trước, ta có một gia đình hoàn hảo, được bố mẹ cưng như trứng, hứng như hoa nên gần đến tuổi bốn mươi, ta vẫn là một bà cô già với tâm hồn tuổi mười tám. Ta có một công việc ổn định, được nhà nước bao cơm. Dù bị bản tính cá mặn ảnh hưởng nên gần hai thập kỷ trôi qua, ta chẳng tạo ra được thành tựu gì thì cũng không lo bị sa thải.
Cuộc sống của ta quá đẹp khiến người ngoài ngứa mắt. Họ đánh giá ta bằng vài từ đơn giản: Lười! Quá lười! Siêu lười!
Ta mặc kệ. Họ nói gì đi nữa thì ta cũng chẳng rơi bớt chút mỡ bụng nào. Mỗi ngày, ta chỉ ăn, ngủ, đi làm. Rồi lại tiếp tục ăn, ngủ, đi làm. Lúc rảnh rỗi thì vùi đầu đọc tiểu thuyết mạng, ngắm trai đẹp trên facebook. Cửa lớn cũng không ra. Ai bảo ta có bố mẹ cưng chiều làm chi. Ghen tị đi các đồng chí ơi! Ai bảo các đồng chí không có bố mẹ cưng chiều như ta, dù có đỏ mắt cũng không được. Lêu lêu.
Ta muốn làm cá mặn cả đời.
Đáng tiếc, dù thiên đạo chướng mắt, chẳng buồn quan tâm đến ta thì đại thần xuyên không lại ưng ý ta. Thế là ta hoành hoành tráng tráng xuyên không trong lúc ngủ.
Tỉnh lại trong một tràng âm thanh bộp bộp đều đều của giọt nước rơi trên mái nhà, đen mặt nhìn căn phòng gỗ theo lối kiến trúc cổ đại thập phần cũ nát, đơn giản, ta thấy tim mình quặn lại. Căn phòng này ngoại trừ một chiếc tủ, một chiếc bàn, một chiếc ghế, một chiếc giường thì chẳng còn gì khác. Ồ, không, tư sản của ta hiện tại còn có một bình trà nhỏ cùng hai cái tách ngả màu … và bộ trang phục trên người.
Khoan, khoan. Nhắc tới bộ trang phục trên người ta mới chú ý. Thứ ta đang mặc rộng thùng thình, khá giống trường bào, lại có màu xám, nhìn quen lắm! Đây là thứ đồ chơi ta vẫn thấy trên ti vi nè.
Một nỗi sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong lòng. Ta run rẩy đưa tay sờ lên đầu. Tròn vo, bóng loáng, lạnh lẽo như quả dưa hấu.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Ta thế mà xuyên thành tiểu ni cô. Một tiểu ni cô không ngực, không mông, phẳng lì lì như sân bay quốc tế.
Thế vẫn còn chưa đủ. Sự thật đã chứng minh, trên đời này không có thứ được gọi là tuyệt vọng nhất mà chỉ có thứ được gọi là tuyệt vọng hơn. Nhìn thứ đồ chơi xấu xí lủng lẳng treo giữa hai chân. Trong đầu ta vang lên một tiếng nổ ầm, sau đó hoa lệ ngất xỉu.
Xong. Không phải tiểu ni cô mà là tiểu hòa thượng.
Thời gian như chó nhảy hàng rào. Một ngày trôi qua.
Ta tốn một ngày để chấp nhận sự thật và tiêu hóa toàn bộ ký ức mà nguyên chủ để lại. Ta hiện là công chức của một ngôi chùa nhỏ xíu tên gọi Vô Danh Tự. Vô Danh Tự nằm trên Vô Danh Sơn. Vô Danh Sơn nằm trên Vô Danh Trấn. Vô Danh Trấn là một trấn nhỏ của thành Hỉ Tước, nước Khải, triều Trần.
Ta dùng toàn bộ tế bào não vốn đã ít ỏi của mình để cố nhớ về triều đại này. Cuối cùng, ta rút ra một kết luận. Ta chẳng có ấn tượng gì cả. Có thể đây là một triều đại hư cấu, hoặc nơi ta đến là một thế giới song song.
Lãnh đạo trực tiếp của ta, Vô Tâm hòa thượng là trụ trì của ngôi chùa bé tí này. Chẳng rõ lão đã được bao nhiêu mùa bánh chưng, chỉ biết từ khi nguyên chủ có nhận biết thì lão đã ở đây. Mặc dù thứ lão đang tu hành thuộc về trường phái khổ tăng, thế nhưng, mười mấy năm trôi qua, nhan sắc của lão chẳng chút đổi thay, vẻ mặt hiền từ, béo tốt, tròn trịa như phật Di Lặc. Chỉ có nguyên chủ là dài ra, ốm đến xơ xác.
Vô Tâm hòa thượng có lẽ cũng chán cái nơi tồi tàn, lắm mùi nhang khói này nên lão thường xuyên đi vắng. Lâu lâu mới trở lại, rút ra chút thời gian để dạy dỗ nguyên chủ. Thứ lão dạy nhiều nhất là bắt ép nguyên chủ tụng kinh vào sao chép kinh thư. Khi nào hứng lên, lão sẽ kể chuyện cho nguyên chủ nghe.
Chuyện kể rằng: Ngày xửa ngày xưa, trên một ngọn núi nọ, có ngôi chùa tên gọi Vô Danh Tự. Trong chùa có một hòa thượng già và một hòa thượng trẻ. Một hôm, hòa thượng già kể chuyện cho hòa thượng trẻ nghe. Chuyện kể rằng. Ngày xửa ngày xưa, trên một ngọn núi nọ, có ngôi chùa nhỏ tên gọi Vô Danh Tự. Trong chùa có một hòa thượng già và một hòa thượng trẻ...
Ta nghi ngờ, hai sư đồ này có mối hận diệt môn. Nếu không, lão đã không tra tấn nguyên chủ bằng cách này. Tiếc là ta không có bằng chứng.
Hết chương 1