Tên Truyện: Ông Chồng Mắc Chứng Alzhemer Của Tôi
Tác Giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Cưới trước yêu sau, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Duyên trời tác hợp, Kim bài đề cử, 1v1, Thị giác nam chủ, Chữa khỏi.
Edit: Não Rùa.
Văn Án:
1.
Một ngày nọ, Bùi Dương phát hiện mình xuyên thành nhân vật chính trong một bộ tiểu thuyết đam mỹ ngọt ngào. Nhân vật chính trong truyện không chỉ trùng tên họ với cậu, mà còn có ngoại hình giống hệt cậu, không những vậy còn là người đã kết hôn cùng một người đàn ông khác giống như cậu.
Tuy vậy, vẫn có điều khác biệt là cuộc sống hôn nhân của Bùi Dương xuyên sách thì ngày càng trở nên nhàm chán, chồng cậu luôn bận rộn với công việc và ngày càng lạnh nhạt với cậu, thậm chí hai người một ngày ba bữa còn không ăn cơm chung.
Trong khi đó, người chồng trong sách lại luôn dịu dàng và kiên nhẫn với nhân vật chính từ đầu đến cuối như thuở mới yêu.
Ngay cả khi đi công ty giải quyết công việc cũng dẫn nhân vật chính đi cùng, vừa dính người lại vừa hay ghen tuông. Dù bận rộn đến mấy cũng sẽ ăn sáng ăn tối cùng nhân vật chính, 365 ngày không sót ngày nào.
Cho đến một ngày, Bùi Dương thay thế linh hồn của nhân vật chính đó, tận hưởng sự dịu dàng và tình yêu vốn không thuộc về mình.
2.
Phó Thư Trạc đã kết hôn được bảy năm, thành công cả trong tình yêu lẫn sự nghiệp, là một người thành đạt được tất cả mọi người ai ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng vào năm thứ bảy sau khi kết hôn, số phận đã giáng cho anh một đòn nặng nề, chồng anh - Bùi Dương - mắc phải hội chứng Alzheimer do độ tuổi của Bùi Dương, còn có thể gọi là chứng mất trí ở người trung niên.
Phó Thư Trạc chỉ có thể bất lực nhìn Bùi Dương chìm đắm trong những ký ức hỗn loạn không thể thoát ra, dần dần quên lãng hiện tại, thậm chí quên luôn cả anh. Mà anh, lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không thể làm gì được.
Cuộc sống như vậy đã kéo dài hơn một năm, Phó Thư Trạch gần như đã quen với việc chồng anh đánh răng một ngày bốn lần, đòi hỏi vô số nụ hôn chào buổi sáng, hay đôi khi nhìn anh với ánh mắt mơ hồ, quên đi rất nhiều kỷ niệm đẹp của hai người trong quá khứ...
Cho đến ngày thứ hai sau sinh nhật anh, Bùi Dương thức dậy với những dấu vết thân mật từ đêm qua, hoảng hốt hỏi anh: "Anh là ai?"
Không chỉ vậy, Bùi Dương còn coi anh là chồng của người khác!
(Hội chứng Alzheimer: tên khoa học của bệnh mất trí ở người già, trong truyện là bệnh ở người trung niên. Biểu hiện và nguyên nhân của bệnh này có sự khác biệt lớn giữa các cá nhân, có tính đa diện. Mọi người có thể tìm hiểu thêm trên internet. Kết thúc có hậu, nhưng trong truyện có một số chi tiết hư cấu, trong thực tế gần như không thể chữa khỏi.)
1. Một câu chuyện vừa chua vừa ngọt, không đau thương, chủ yếu là ngọt ngào. Mặc dù tóm tắt truyện có vẻ hơi chua xót, nhưng tình cảm thực sự không đau đớn, chủ yếu là chua xót về tình trạng bệnh! Tình cảm ngọt ngào, cưng chiều, là một câu chuyện chữa lành.
2. Cũng có thể coi đây là một câu chuyện về cuộc sống hôn nhân sau hơn mười năm yêu đương nồng cháy của hai chàng trai trẻ.
3. Đồng thời, viết truyện này cũng là mong muốn phổ biến kiến thức về căn bệnh này theo cách tương đối nhẹ nhàng. Trong xã hội hiện đại, cứ ba bốn người cao tuổi thì có một người mắc chứng mất trí, và căn bệnh này đã bắt đầu phát triển dần sang nhóm tuổi trung niên, gây tuyệt vọng cho người bệnh và những người chung quanh, vô phương cứu chữa. Mặc dù có thể số người đọc được truyện này sẽ rất ít, nhưng tôi vẫn muốn những người đọc được câu chuyện này sẽ chú ý hơn, dành nhiều kiên nhẫn hơn cho những bệnh nhân như vậy xung quanh mình. Kết thúc có hậu được hư cấu trong truyện này chẳng phải cũng là một ước mơ lý tưởng trong cuộc sống thực tế sao? Hy vọng một ngày nào đó, căn bệnh này cũng có thể được đánh bại và chữa khỏi trong thế giới thực.
Tag nội dung: Tình yêu đô thị, Tình yêu duy nhất, Duyên trời đã định, Truyện ngọt ngào
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Phó Thư Trạch, Bùi Dương┃ Nhân vật phụ: ┃ Khác:
Tóm tắt một câu: Dù quên đi tất cả nhưng vẫn luôn nhớ rằng em yêu anh
Ý nghĩa: Quan tâm đến bệnh nhân hơn.
Đánh giá ngắn gọn về tác phẩm:
Bùi Dương và Phó Thư Trạch yêu nhau mười bảy năm, cùng nhau vượt qua vô số sóng gió, nhưng cuối cùng lại gục ngã trước số phận - Bùi Dương mắc phải hội chứng Alzheimer, ký ức của cậu dần dần biến mất, dần quên đi tất cả những gì cậu quan tâm xung quanh... Cuối cùng có lẽ cũng sẽ đi đến kết cục mất hết phẩm giá, kết thúc một cách thảm hại. Không muốn chấp nhận thực tế, cậu đã tưởng tượng ra một thế giới không tưởng của riêng mình. Lúc này Phó Thư Trạch mới chợt nhận ra, dưới vẻ ngoài lạc quan của Bùi Dương trong những năm qua hóa ra đã ẩn chứa biết bao nỗi đau đớn và tuyệt vọng.
Đây là một câu chuyện ấm áp và chữa lành, kể về năm thứ bảy sau khi kết hôn của hai nhân vật chính, trải qua một thời gian yêu đương nồng nhiệt. Khi đọc, người ta không khỏi cảm thấy xót xa và buồn bã cho hai nhân vật chính, nhưng đồng thời cũng bị xúc động bởi tình cảm kiên định giữa họ. May mắn thay, cuối cùng họ vẫn có một kết thúc có hậu, như trong sách đã nói: "Họ đã trải qua tất cả mọi thứ, tại sao lại không thể bạc đầu bên nhau?" Câu chuyện cũng truyền tải ước nguyện tốt đẹp của tác giả rằng hy vọng trong thực tế, hội chứng Alzheimer cũng có thể bị đánh bại và chữa khỏi.