Sau khi ăn xong bữa trưa, Bùi Dương ngồi trên sofa cả buổi chiều, biểu cảm nghiêm trọng như thể đang suy nghĩ về những vấn đề lớn trong cuộc đời.
Ly hôn không phải là một vấn đề lớn trong cuộc đời sao?
Nhưng vẫn còn nhiều điều phải suy nghĩ, Bùi Dương không muốn làm khó Phó Thư Trạc, dù sao thì cậu cũng đã chiếm giữ thân xác của người yêu anh, có lý do chính đáng mà.
Cậu liếc nhìn người đang xử lý tài liệu trước bàn làm việc... Quào, có vẻ hơi đẹp trai.
Thời gian như một con dao chặt thịt, nhưng dường như nó không hề để lại dấu vết gì trên khuôn mặt Phó Thư Trạc, chỉ khiến anh ngày càng trưởng thành và điềm tĩnh, bớt đi sự sắc bén của thời niên thiếu.
Nói theo cách "tán tỉnh" thì đường nét trên xương hàm của anh còn rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời của tui.
Vẻ ngoài của Phó Thư Trạc thì không cần phải nói, đoạn đầu tiên trong tiểu thuyết "Trương Dương" đã nói rằng nếu không phải vì Phó Thư Trạc đẹp trai, không ai ngu ngốc đến mức bị anh lừa lên thuyền giặc. (App T-Y-T)
Phó Thư Trạc không biết từ lúc nào đã đóng lại sổ tay: “Đẹp không?”
Bùi Dương trả lời qua loa: “Cũng được.”
Phó Thư Trạc ngẩng đầu, cây bút trong tay nhẹ nhàng xoay hai vòng: “Vậy có phải đã thấy thích anh lại rồi không?”
Bùi Dương bắt đầu nhìn lanh quanh: “Hình như không.”
Phó Thư Trạc vừa đẹp trai vừa giàu có, đổi lại là một người độc thân trong tiểu thuyết cũng có thể bị quyến rũ, nhưng anh không chỉ có người trong lòng mà còn đã kết hôn, thật không thể quấn quýt bên anh được.
Nghe vậy, Phó Thư Trạc cũng không tỏ ra buồn bã, khóe miệng mỉm cười: “Được rồi, anh sẽ cố gắng hơn vậy.”
“……”
Bùi Dương đổi tư thế ngồi, quay lưng lại với Phó Thư Trạc.
Đã ở bên nhau gần hai mươi năm, Phó Thư Trạc hiểu rõ con mèo ngốc nhà anh quá rồi. Trong khi anh đứng dậy pha trà thì hỏi: “Lại đang nghĩ gì xấu xa đấy hử?”
Bùi Dương kiên quyết không thừa nhận mình đang nghĩ về việc ly hôn: “Đang nghĩ tối nay ăn gì.”
Phó Thư Trạc tắt vòi nước nóng, đi về phía cậu: “Có nghĩ ra gì không?”
Bùi Dương lập tức nghẹn lại: “Ờ... ăn ở căn tin?”
Tầng hầm số một và số hai toàn là căn tin, là nơi công ty họ cùng với hai đơn vị khác thuê người phục vụ, nhưng đồ ăn ở đó khá nhiều dầu mỡ, không phù hợp với cái dạ dày nhạy cảm của Bùi Dương.
Phó Thư Trạc nói: “Anh đã nghĩ ra món cho buổi tối rồi.”
Bùi Dương cảm thấy hứng thú: “Món gì?”
Phó Thư Trạc cúi người, đưa trà tới cho Bùi Dương, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn ăn em—”
Bùi Dương hoảng sợ lùi lại, suýt nữa che ngực mắng anh là đồ lưu manh, sau đó mới nghe thấy Phó Thư Trạc từ tốn bổ sung: “—ăn những gì em muốn ăn.”
Bùi Dương: “……”
Má thật sự, nói chuyện có thể đừng thở hổn hển như vậy được không, người khác sẽ sợ chết khiếp đấy.
Phó Thư Trạc xoa đầu Bùi Dương, có vẻ tâm trạng rất tốt: “Tối về nhà ăn, đồ ăn ở căn tin nhiều dầu mỡ quá.”
Bùi Dương chu miệng: “Anh nấu đi.”
Phó Thư Trạc vui vẻ đồng ý: “Ừ, anh nấu cho.”
Trong năm Bùi Dương mắc bệnh này, Phó Thư Trạc gần như đã nấu tất cả các món ăn gia đình mà anh từng ăn.
Trước đây khi vào bếp, luôn bị Bùi Dương chê là vụng về, cả hai đều đùa giỡn như thể đó là một trò tiêu khiển, nên Phó Thư Trạc chưa học nấu được món nào.
Nhưng khi một người thực sự muốn học điều gì, không có lý do gì là không thể học được.
Khi lần đầu tiên Bùi Dương cho hai thìa muối mà còn tưởng là không cho, lần đầu tiên dùng xì dầu thay cho nước tương mà còn đổ vào gần cả chai... Phó Thư Trạc đã tự mình cầm nồi, chảo, học cách chuẩn bị những món ăn mà cả hai thường thích.
Mỗi khi như vậy, Bùi Dương sẽ tự hào ở bên cạnh chỉ tay năm ngón, vừa ăn vụng vừa chê bai.
Phó Thư Trạc tan làm sớm, đưa Bùi Dương về siêu thị gần khu chung cư, mua một con cá, một ít cà rốt và rau chân vịt.
Khi Bùi Dương nhìn thấy cá, mắt cậu sáng lên, nhưng khi nhìn thấy cà rốt và rau chân vịt thì lập tức tỏ vẻ chán nản.
“Anh thích cà rốt à?”
Phó Thư Trạc nhướng mày: “Là em thích á, trước đây em thích ăn cà rốt và rau chân vịt nhất.”
Bùi Dương: “……”
Cậu nghi ngờ Phó Thư Trạc đang lừa mình, trong sách đã nói rõ, nguyên chủ ghét rau chân vịt nhất, cà rốt thì hoàn toàn không ăn.
Nhưng Bùi Dương không thể chất vấn, vì cậu đang là người “mất trí nhớ”, mất trí nhớ thì làm sao còn nhớ trước đây mình thích ăn gì? Một khi phản bác sẽ bị lộ tẩy.
Vì vậy, mặc dù biết Phó Thư Trạc đang trêu chọc mình, Bùi Dương vẫn chỉ có thể chịu đựng.
Tới bữa ăn còn khó nuốt hơn, Phó Thư Trạc còn liên tục gắp rau chân vịt cho cậu.
Bùi Dương như đang ăn thuốc độc, cảm thấy chán nản. Cậu khó khăn nói: “Anh có nghĩ có khi nào trước đây tôi thích ăn cá không?”
Phó Thư Trạc dừng đũa gắp cà rốt, chuyển sang gắp một miếng cá lớn, còn gỡ xương cho cậu, rồi đưa vào bát Bùi Dương.
Dù vậy, anh vẫn tiếp tục trêu chọc: “Bậy bạ, trước đây em không ăn cá.”
Bùi Dương: “……”
Chẳng lẽ tên này đã phát hiện ra điều gì không đúng, đang thử cậu?
Nhưng thực tế Phó Thư Trạc không có ý xấu nào, chỉ muốn lợi dụng thời điểm mất trí nhớ để có thể lừa Bùi Dương ăn nhiều rau hơn nhằm bổ sung dinh dưỡng.
Nhưng xem ra, sở thích sau khi mất trí nhớ cũng không thay đổi quá nhiều, những gì trước đây không thích ăn bây giờ vẫn không chấp nhận được, còn những gì trước đây thích...
Phó Thư Trạc nhìn Bùi Dương, thấy mèo ngốc ăn cá thì biểu cảm lập tức vui vẻ.
Vì vậy, những gì trước đây thích, bây giờ vẫn thích.
Ba món ăn và một món canh đều bị càn quét ăn sạch sẽ, Bùi Dương chủ yếu đã ăn sạch cá, xương cá còn nguyên trong đĩa.
Phó Thư Trạc cố ý hỏi: “Em rửa bát nhé?”
Ban đầu chỉ có khi Bùi Dương nấu ăn thì Phó Thư Trạc mới rửa bát.
Trong năm Bùi Dương mắc bệnh này, sau khi Phó Thư Trạc bắt đầu nấu ăn, vẫn là anh rửa, Bùi Dương chỉ thích nấu ăn, không thích làm gì khác.
Bùi Dương quả nhiên có vẻ phản đối: “Anh đối xử với người bệnh như vậy sao?”
Tay phải của cậu vẫn đang còn quấn hai lớp băng mỏng, lòng bàn tay bị đá vụn xước chắc phải mất vài ngày mới hồi phục.
Điều này đã cho Phó Thư Trạc cơ hội: “Xin lỗi, anh quên mất vết thương của em không thể dính nước, một lát nữa tắm cũng không tiện, để anh giúp em.”
Bùi Dương: “……”
Đột nhiên cảm thấy việc đang bị thương mà vẫn rửa bát cũng không phải không được.
Cậu vội vàng tự biện minh: “Tôi tự làm được—”
“Đương nhiên không thể.” Phó Thư Trạc cười tươi như hoa: "Một tay rửa bát rất bất tiện, dính nước có thể bị viêm nhiễm, sưng tấy, lở loét, mà nếu nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến biến chứng nhiễm trùng, nguy hiểm đến tính mạng.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bùi Dương im lặng không nói gì.
Nếu cậu thực sự chỉ là một bệnh nhân mất trí nhớ đơn thuần, có lẽ đã bị Phó Thư Trạc lừa bán rồi.
Âm thanh nước chảy bắt đầu vang lên trong bếp, Bùi Dương thì vô cùng lo lắng, nếu Phó Thư Trạc thực sự xông vào giúp cậu tắm thì phải làm sao đây?
Đột nhiên, cậu nảy ra một ý tưởng, tranh thủ lúc Phó Thư Trạc còn đang rửa bát mà nhanh chóng tắm xong không phải tốt hơn sao?
Nghĩ là làm, cậu nhanh chóng chui vào phòng tắm, còn không quên khóa cửa.
Phó Thư Trạc liếc nhìn về phía sau, trong mắt hiện lên chút cười.
Mèo ngốc.
Bùi Dương tắm rửa như thể đang làm ăn trộm, phải nhẹ nhàng cầm đồ, âm thanh nước chảy từ vòi hoa sen cũng không dám mở to nhất, sợ Phó Thư Trạc nghe thấy sẽ xông vào giúp.
Nhưng một tay tắm thật sự rất bất tiện, phải đánh bọt, phải xoa da, tay còn lại phải nâng lên cao để tránh bị ướt.
Đã rửa bát xong và vào phòng ngủ, Phó Thư Trạc nhìn về phía phòng tắm lắc đầu, vừa định quay người rời đi thì nghe thấy “bịch” một tiếng.
Phó Thư Trạc nhanh hơn cả suy nghĩ, lập tức xông vào đỡ lấy Bùi Dương: “Em ngã trúng ở đâu rồi?”
Bùi Dương đau đến nỗi nước mắt rơi lã chã: “Mông.”
“…… Cái gì?” Phó Thư Trạc nhất thời không hiểu “mông” là gì.
“Đít!” Bùi Dương tức tối đấm anh một cái: "Sao anh vào đây?”
Phó Thư Trạc thấy cậu không có vẻ gì nghiêm trọng, thở phào rồi trêu chọc: “Biết khóa cửa sao không biết rút chìa khóa ra?”
Bùi Dương: “……”
Nhà nào mà lại để chìa khóa trên cửa nhà vệ sinh chứ?
Phó Thư Trạc lật người cậu lên, định kiểm tra vết thương: “Cho anh xem.”
Bùi Dương lập tức quên luôn vết thương trên tay, thẳng lưng lại: “Tôi không sao.”
Phó Thư Trạc biểu cảm nghiêm túc: “Đây không phải chuyện xấu hổ, nếu lỡ có gì thì phải đi bệnh viện kiểm tra, cho anh xem nào.”
Bùi Dương chỉ có thể che mặt nhìn lên trời, cả đời trong sạch của mình đều hỏng mất hôm nay.
Thôi, dù sao thì thân xác này cũng không phải của cậu.
Phó Thư Trạc ấn một cái: “Chỗ này đau không?”
Bùi Dương miễn cưỡng trả lời: “Đau.”
“Đau ngoài da hay đau bên trong?”
“Đau ngoài da.”
“Vậy chắc không có vấn đề gì.” Phó Thư Trạc lấy một cái khăn tắm quấn quanh người Bùi Dương: "Không có gì phải xấu hổ, đã gần hai mươi năm rồi, chỗ nào mà anh còn chưa thấy qua?”
Bùi Dương đã nén lại rất lâu, ước gì có thể ngất xỉu ngay lập tức.
Danh dự đã mất, nhưng miệng cậu vẫn không buông tha: “Gần hai mươi năm rồi mà anh vẫn chưa chán sao?”
“Anh đâu dám.” Phó Thư Trạc dùng khăn lau tóc cậu: "Một lát nữa dùng thuốc mỡ xoa một chút.”
Bùi Dương cảnh giác: “Tôi tự xoa.”
Phó Thư Trạc phớt lờ lời cậu: “Thật là giỏi, còn có thể tự mình xoa đít.”
Bùi Dương: “……”
Cút đi.
Được đỡ trở lại phòng, Phó Thư Trạc thấy cậu thực sự căng thẳng, mới miễn cưỡng tha cho cậu một lần: “Trước tiên mặc quần áo vào cái đã, anh đi lấy thuốc mỡ, lát nữa sẽ đến giúp em lau tóc.”
Quay người lại, nét dịu dàng trên mặt Phó Thư Trạc lập tức biến mất.
Câu nói của Bùi Dương “Gần hai mươi năm rồi mà anh vẫn chưa chán sao” làm anh nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.
Giữa bọn họ không phải chưa từng xảy ra mâu thuẫn, dù sao đã ở bên nhau nhiều năm, khó tránh khỏi có vài vấn đề.
Kể từ khi bắt đầu từ trung học, là năm thứ mười bên nhau, cũng là năm bận rộn nhất của bọn họ.
Để khởi nghiệp, để có cuộc sống tốt hơn, hai người mỗi ngày đều dậy sớm về khuya, tham gia các cuộc tiếp đãi, tăng ca đến nửa đêm.
Tình trạng này kéo dài khoảng nửa năm, sự nghiệp thực sự có chút khởi sắc, nhưng tình cảm lại gặp vấn đề.
Bùi Dương đã nói với Phó Thư Trạc rằng cậu cảm thấy không vui, mỗi ngày đều rất lo âu, chỉ muốn một cái ôm, một nụ hôn thôi cũng phải cân nhắc xem đối phương có bận không.
Ngay cả khi đi công tác ở nơi xa, gọi điện cũng bị những vấn đề vô lý cắt ngang.
Tối hôm đó, Bùi Dương cũng hỏi Phó Thư Trạc cùng một câu hỏi: “Chúng ta bên nhau được mười năm rồi, Phó Thư Trạc, anh có thấy chán không?”
Câu trả lời dĩ nhiên là không.
Họ làm việc chăm chỉ như vậy, ngoài việc muốn có một chỗ đứng riêng trong ngành, không phải để mang lại tương lai tốt đẹp hơn cho nhau sao?
Nhưng trong lòng Phó Thư Trạc cũng không có sự chắc chắn, anh có vẻ không quan tâm, chỉ hỏi lại: “Còn em thì sao?”
Bùi Dương không giống như bình thường, nhìn chằm chằm vào anh, không trả lời.
Cho đến khi Phó Thư Trạc cảm thấy hoảng loạn, Bùi Dương đột nhiên nói: “Nếu anh thấy chán, chúng ta sẽ chia tay—”
“Nếu em không chán, chúng ta sẽ đi làm giấy chứng nhận, sáng mai gặp ở cục dân chính.”
Cuốn sổ đỏ của họ như thế mà ra đời, năm nay vừa đúng là năm thứ bảy.
……
Bùi Dương đang trốn trong chăn: “Anh quay người lại.”
Phó Thư Trạc: “Em có chắc chắn tự làm được không?”
Bùi Dương kiên quyết: “Tay tôi dài, làm được.”
Phó Thư Trạc đành phải quay đi, nghe thấy âm thanh xì xào phía sau.
Cũng không biết người này đang ở ngay trước mặt, nhưng không thể nhìn, không thể chạm, cũng không thể ăn, không biết đến bao giờ mới hết được những ngày tháng này.
Một lúc sau anh mới lên tiếng: “Xong chưa?”
Bùi Dương - người vừa tự làm đau mình - tức giận nói: “Anh đừng nói chuyện.”
Phó Thư Trạc: “……”