[Phó Thư Trạc ước một điều ước vào sinh nhật.]
[Anh hy vọng Bùi Dương có thể sống bình an và vui vẻ trong mấy chục năm còn lại, dù có thể cậu sẽ không bao giờ nhớ đến anh cũng không sao.]
·
Bùi Dương mở mắt ra, mơ màng nhìn trần nhà lạ lẫm.
Toàn thân cậu đau nhức như thể vừa mới tập tạ xong và làm hàng chục cái squat, lưng thì mỏi, chân thì mềm nhũn.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh trầm thấp, như tiếng của ai đó mới tỉnh dậy, còn mang chút giận dỗi vì phải dậy sớm.
Nơi nào đó trong tim cậu thình thịch một cách kỳ lạ, Bùi Dương chớp mắt hai cái, nghiêng đầu nhìn sang, lại bất ngờ bị người kia ôm vào lòng rồi hôn lên má một cái: “Chào buổi sáng, Mèo Con.”
Bùi Dương cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng, cơ thể vô thức không muốn kháng cự, cậu mím môi một lúc mới hỏi: “Anh là ai vậy?”
“……”
Người ôm Bùi Dương đột nhiên cứng đờ lại, một lúc lâu không nói gì.
Bùi Dương hơi hoảng, cậu là người đã kết hôn, bỗng dưng tỉnh dậy trên một chiếc giường xa lạ, bên cạnh còn có một người lạ hoắc lạ huơ nằm cạnh mình—
Cậu cố gắng thoát khỏi vòng tay của người đó, lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Em quên rồi sao? Anh là Phó Thư Trạc - người yêu của anh.” Phó Thư Trạc nghiêm túc nói những chuyện không đứng đắn: "Tối qua em đã gọi cho anh, nói rằng chồng em không có nhà, nũng nịu bảo anh đến với em, tối qua chúng ta còn— ưmh.” (App T-Y-T)
Bùi Dương che miệng Phó Thư Trạc lại, hoàn toàn hoảng loạn: “Không thể nào!”
Cậu không thể nào nũng nịu được!
Không đúng, là không thể ngoại / tình!
“Em xem, đây là dấu răng em cắn tối qua.” Phó Thư Trạc ngẩng đầu, lộ ra dấu vết trên cổ: "Rất đau, lúc nào em cũng như vậy, không chịu nổi thì lại cắn anh.”
Thực ra là Phó Thư Trạc ở trên giường luôn thích gọi Bùi Dương là Mèo Con, làm Bùi Dương tức đến mức phải há mồm cắn lại, bảo là không cắn cho bỏ ghét thì quá có lỗi với cái tên này.
Vì vậy mỗi lần ân ái xong, trên người Phó Thư Trạc luôn xuất hiện thêm vài dấu răng, giống như bị mèo cắn vậy.
“Em còn nói, ông xã em rất là hung dữ, không cho em ăn kem, không cho em uống rượu, căn bản em không hề yêu anh ta, chỉ yêu mình anh mà thôi—”
“Anh đang lừa tôi!” Đầu óc Bùi Dương trống rỗng, hoàn toàn không thể nhớ ra bất kỳ ký ức nào liên quan đến những chuyện mà Phó Thư Trạc đã nói.
Cậu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra một cái luận điểm để phản bác: “Tôi sẽ không gọi anh ấy là ông xã!”
Phó Thư Trạc: “……”
Những thứ khác đều đã quên, nhưng cái này thì ngược lại nhớ rất rõ.
“Không có lừa em.” Phó Thư Trạc giật giật khoé miệng, nhưng làm thế nào cũng không thể cười nổi: "Bùi Dương, em đã nói, em yêu anh nhất, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên anh.”
Đám gân xanh trên trán anh không biết từ lúc nào đã nổi lên, vành mắt căng ra hết mức, dần dần trở nên đỏ hoe.
Cuối cùng, Phó Thư Trạc nhẹ nhàng hỏi một câu: “Mèo Con… thật sự không nhớ ra anh là ai sao?”
Bùi Dương mơ màng nhìn anh.
Sao lại có vẻ như sắp khóc vậy.
Có lẽ do thức khuya quá ấy mà, nên đôi mắt mới nhiễm tơ máu.
Bùi Dương vừa phán đoán tình huống hiện tại, vừa đẩy Phó Thư Trạc ra và ngồi dậy, nhưng cậu phát hiện mình đang không hề có mảnh vải nào để che thân.
Cậu vội vàng kéo chăn quấn quanh cơ thể, nhưng lại kéo luôn chăn để thân thể Phó Thư Trạc lộ ra giữa luồng không khí lạnh.
Bùi Dương cảm thấy không được tự nhiên mở một con mắt, quay đi chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi thật sự không quen biết anh, tôi cũng không biết tại sao chúng ta lại nằm trên một chiếc giường, tôi…”
Nói đến đây cậu cảm thấy rất buồn… có vẻ như cậu thật sự đã làm điều gì có lỗi với chồng mình.
Mặc dù đã kết hôn bảy năm, tình cảm của bọn họ đã dần dà trở nên nhạt nhòa, thậm chí đã đến giai đoạn thất niên chi dương, nhưng Bùi Dương chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội đối phương, hay thậm chí là ly hôn.
*thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Vết tích mờ ám trên người không thể làm giả được, đầu óc cũng có hơi hỗn loạn, như thể có cái gì đó đã lấy đi khả năng suy nghĩ của cậu, khiến cậu không thể hiểu rõ tình huống hiện tại.
Phó Thư Trạc rất hy vọng Bùi Dương có thể thuận theo anh mà vui đùa cười nói, như vậy thì chứng minh rằng Bùi Dương không thật sự quên anh, mà đó chỉ là một trò đùa mà thôi.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu nói: “Người yêu là lừa em.”
Không đợi để Bùi Dương thở phào, Phó Thư Trạc lại nói: “Chúng ta đã đăng ký kết hôn, là chồng chồng hợp pháp.”
Bùi Dương càng hoang mang hơn.
Cậu đương nhiên không tin, nếu thật sự là chồng mình, tại sao mình lại không nhớ nổi khuôn mặt của anh ấy được?
Cậu vô thức kéo chăn lên để che kín mình, cảnh giác mà nhìn Phó Thư Trạc.
Người này trông cao hơn mình, lại có cơ bắp đẹp, nếu đánh nhau thì mình không đánh lại, phải tìm cơ hội thoát thân rồi về nhà giải thích cho rõ ràng thôi.
… Mà nhà ở đâu nhỉ?
Bùi Dương hô hấp hơi đứt quãng, chưa kịp suy nghĩ sâu, thì thấy Phó Thư Trạc xuống giường, tùy tiện khoác một chiếc áo ngủ, rồi cầm khung ảnh trên tủ đầu giường cho Bùi Dương xem.
Trong bức ảnh, hai người đều mỉm cười, người bên trái cười rất tươi, còn Phó Thư Trạc bên cạnh thì kín đáo hơn một chút, nhưng nụ cười trên môi có thể chứng minh tâm trạng của anh rất tốt.
Bùi Dương hoảng hốt nhận ra, người bên trái trong bức ảnh giống hệt mình, nhưng trông trẻ hơn, có lẽ là ảnh chụp cách đây đã hai năm.
Phông nền của bức ảnh là núi tuyết, có vẻ là kỷ niệm khi đi du lịch ở đó.
“Nếu điều này không thể chứng minh, thì giấy chứng nhận kết hôn cũng có thể.”
Phó Thư Trạc lấy giấy chứng nhận kết hôn từ ngăn kéo khóa, đưa cho Bùi Dương xem, cổ tay không tự chủ được mà run lên hai cái.
Trong ảnh giấy chứng nhận kết hôn, hai người bọn họ rõ ràng trẻ hơn bây giờ một chút, trông như mới đôi mươi.
Lúc đó thân thể bọn họ đều khỏe mạnh, không có vấn đề gì.
Bùi Dương không để ý đến ánh mắt chăm chú phía sau, cậu quay lưng lại nhìn ba chữ ‘Phó Thư Trạc’ trên bìa đỏ, trong lòng hoang mang.
Hóa ra là ba chữ này.
Như thể cậu đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Bùi Dương nhớ mình đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết có tên là “Trương Dương”, viết về một cặp đôi đồng tính quen biết nhau từ lúc thanh niên, đến lúc yêu nhau, cuối cùng kết thúc bằng đám cưới.
Nguyên nhân khiến cậu chú ý đến cuốn tiểu thuyết này là vì một trong hai nhân vật chính trong “Trương Dương” có cùng tên họ với cậu, còn nhân vật chính còn lại tên là Phó Thư Trạc.
Phía sau vang lên một giọng nói trầm khàn: “Bây giờ em tin chưa?”
Bùi Dương hơi không dám quay đầu lại.
Cậu không biết có nên thú nhận hay không, cậu đã không còn là ‘Bùi Dương’ mà Phó Thư Trạc biết nữa.
Nếu nói ra việc xuyên vào tiểu thuyết như vậy, chắc chắn sẽ bị bắt đi đem đến viện nghiên cứu não bộ mất thôi.
Bùi Dương nắm chặt chăn, hoang mang không biết phải làm sao.
Mãi một lúc sau, cậu mới bịa ra một lời nói dối vụng về, giọng nói rất nhỏ: “Tôi… có vẻ như tôi bị mất trí nhớ.”
Phó Thư Trạc dừng lại một chút, sau một hồi mới ậm ừ: “Anh biết rồi. Hôm qua em lái xe gặp một tai nạn nhỏ, va vào đầu, lúc đó không đau không ngứa nên chúng ta không đi bệnh viện, không ngờ…”
Bùi Dương thở phào, nếu nói như vậy, lý do mất trí nhớ của cậu cũng có lý đấy chứ.
Phó Thư Trạc lấy lại cuốn sổ đỏ, quay người lại thì hình như hơi khựng lại: “Mà em không nhớ gì cả sao?”
Bùi Dương cảm thấy phản ứng của Phó Thư Trạc quá bình tĩnh, như thể đã có dự đoán từ trước.
Nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ thêm, do dự rồi trả lời: “Không nhớ gì cả.”
“…… Không sao.”
Phó Thư Trạc quay người lại, quay lưng về phía Bùi Dương, giọng nói càng khàn hơn: “Anh biết bây giờ em đang rất hoang mang, anh đi nấu bữa sáng cho em trước, en có thể từ từ quan sát, xem xung quanh có cảm giác quen thuộc nào không— đây là căn nhà mà chúng ta mua lại cách đây năm năm.”
“Ăn sáng xong, chúng ta sẽ đi bệnh viện khám một chút, được không?”
“Được…”
Bùi Dương không thật sự muốn đi bệnh viện, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác.
Từ chối sẽ trông rất kỳ lạ… Cậu chỉ có thể tranh thủ lúc Phó Thư Trạc nấu ăn, cố gắng nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết.
Thực ra so với tiểu thuyết: "Trương Dương” giống như hồi ký của nhân vật chính hơn.
Trong cuốn sách, Phó Thư Trạc và ‘Bùi Dương’ quen nhau từ năm lớp 11, ‘Bùi Dương’ vì bố mẹ công tác phải chuyển trường, hai người trở thành bạn cùng bàn.
Tiếc là lúc đó tính cách của bọn họ đều kiêu ngạo và bướng bỉnh, không ai nhìn ai, trong mắt bạn học là mối quan hệ không thể hòa hợp.
Không ai biết rằng trong tương lai bọn họ sẽ nắm tay nhau, lén lút yêu nhau trong khu rừng nhỏ, còn bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp nhưng vẫn cười hề hề giải thích đó chỉ là tình anh em xã hội chủ nghĩa.
Bọn họ cẩn thận bảo vệ mối quan hệ này, không để nó có bất kỳ nguy cơ nào bị dập tắt từ trong trứng nước.
Rồi hai người thi vào cùng một trường đại học hàng đầu ở thành phố, bắt đầu khởi nghiệp chung, Phó Thư Trạc làm chủ sự nghiệp, ‘Bùi Dương’ vừa giúp anh vừa ôn thi cao học.
Đã từng có nhiều người không nhìn nhận mối quan hệ của bọn họ, nhưng họ vẫn là ở tuổi 26, chiếm một trang trong sổ hộ khẩu của nhau.
Thực ra Bùi Dương có chút ghen tị.
Nếu không thì một người chưa bao giờ đọc tiểu thuyết như cậu, cũng không đến nỗi kiên trì đọc cuốn tiểu thuyết này từ đầu đến cuối.
Cậu và nhân vật chính cùng tên cùng họ có nhiều trải nghiệm giống nhau, nhưng trải nghiệm của cậu và chồng mình lại nhiều khúc khuỷu hơn.
Cùng là kết hôn bảy năm, cậu và chồng đã đến giai đoạn thất niên chi dương, thường thường thì cả tháng không thể nào ngồi cùng nhau ăn cơm, còn nhân vật chính trong sách với Phó Thư Trạc—
“Bùi Dương, lại đây ăn cơm.”
Bùi Dương hoảng hốt bò dậy, lúng túng nhìn căn phòng lạ lẫm, thậm chí không biết bộ quần áo nào trong tủ là của cơ thể này.
“Tôi… tôi nên mặc gì bây giờ?”
Phó Thư Trạc vừa định gọi điện cho bác sĩ, thì nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ và mơ màng của Bùi Dương.
Anh gõ gõ cửa: “Anh vào đây.”
Hiện tại Bùi Dương không nhớ gì cả, chắc chắn rất khó chịu, đối diện với ‘người lạ’ như anh chắc sẽ không thoải mái.
Đợi người bên trong quấn chăn xong, Phó Thư Trạc mới đi vào, tìm một bộ quần áo màu xanh nhạt từ trong tủ.
“Của em đây.”
Phó Thư Trạc rất có ý thức mà quay lưng lại.
Bùi Dương do dự cầm bộ quần áo này, hít một hơi, có mùi trà và gỗ thoang thoảng.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy kích cỡ bộ quần áo này có vẻ hơi lớn.
Cậu kéo kéo lưng quần, không mấy thoải mái đi ra khỏi phòng: “Đây thật sự là quần áo của tôi sao?”
Phó Thư Trạc chân thành gật đầu: “Thật.”
Kể từ khi Bùi Dương vô tình mặc nhầm quần áo của anh đi làm, bị người khác trêu chọc rằng trên người toàn mùi vị của Tổng giám đốc Phó, Bùi Dương đã tức giận không chịu mặc quần áo của anh ra ngoài nữa.
Không ngờ lại ở trong tình huống này được toại nguyện.
Biết Bùi Dương không thoải mái, Phó Thư Trạc chỉ bày một phần thức ăn trên bàn: “Em ăn trước đi, anh không đói, anh đi tìm thẻ bảo hiểm y tế.”
Bùi Dương khô khan ừ một tiếng.
Cậu không biết rằng, ngay khi Phó Thư Trạc vào phòng sách, anh đã gọi một cuộc điện thoại, ghi chú là bác sĩ Thang.
Phòng sách cách âm rất tốt nên Bùi Dương không nghe thấy gì.
Thang Tri Minh: “Cậu ấy nói mình không nhớ gì cả?”
Phó Thư Trạc đứng trước cửa sổ kính ậm ừ: “Nhưng trông em ấy không có vẻ mơ hồ, rất tỉnh táo… như vậy có phải là chuyển biến xấu hơn không?”
Thang Tri Minh suy nghĩ một chút: “Cậu vẫn nên đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra xem sao, bây giờ thì hơi khó nói. Nghe cậu mô tả thì thấy được cậu ấy có khả năng suy nghĩ, nói năng cũng rất có logic, có phải là chuyển biến xấu hơn hay không thì còn phải xem kiểm tra tiếp theo như thế nào rồi mới kết luận được.”
Ngón tay thon dài của anh chạm vào cửa kính, Phó Thư Trạc cúp điện thoại, yên lặng nhìn ra ngoài mặt hồ gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh.
Căn nhà này là hai người bọn họ đã mua vào năm thứ ba sau khi kết hôn, khi đó khởi nghiệp thành công, nghĩ rằng không thể cứ sống mãi trong căn hộ, nên đã mua ngôi nhà hiện tại.
Bọn họ đã bỏ ra rất nhiều công sức từ khâu chọn nhà đến khâu trang trí, cửa sổ kính cũng là do Bùi Dương nhất quyết muốn lắp.
Lúc đó bọn họ đã tranh cãi một hồi, Phó Thư Trạc cảm thấy lắp cửa sổ kính ở tầng này có chút không an toàn, còn Bùi Dương thì cho rằng không lắp sẽ lãng phí cảnh đẹp view hồ cao mười mấy tầng.
Còn toàn bộ kệ sách này, cả hai đều không thích đọc sách, nhưng Bùi Dương lại thích mua.
Thỉnh thoảng Phó Thư Trạc cũng sẽ cười cậu giả vờ giả vịt, mua sách thì ít nhất cũng phải xé bỏ bao bì chứ, giả bộ mà không đến nơi đến chốn.
Ngôi nhà này chứa đựng quá nhiều ký ức chung của hai người, đáng tiếc một trong hai nhân vật chính đã quên hết, chỉ còn lại một mình anh chơi vơi trôi dạt trong những mảnh vỡ hồi ức bồn bề.