Phó Thư Trạc không phải không nghe thấy câu đó.

Thực ra, thói quen ăn uống của hai người rất khác nhau. Phó Thư Trạc thích ăn thịt bò, trong khi Bùi Dương lại ăn không quen, cậu thích ăn thịt gia cầm hơn. 

Phó Thư Trạc chú trọng sức khỏe, còn Bùi Dương lại thích ăn những món không tốt cho sức khỏe, mùa đông thì ăn đồ lạnh, mùa hè thì ăn đồ chiên. 

Vậy mà mỗi lần nhìn thấy cơ bụng của Thư Trạc, Bùi Dương lại ghen tị không thôi, Phó Thư Trạc thì chỉ bình thản đáp: “Em ghen tị cái gì, trước tiên hãy từ bỏ gà rán và trà sữa đi đã.”

Hai người với thói quen sinh hoạt hoàn toàn khác nhau, lại sống chung với nhau rất hòa hợp sau khi kết hôn. 

Phó Thư Trạc sẵn sàng ra ngoài giữa đêm để mua đồ ăn vỉa hè cho Bùi Dương, còn Bùi Dương thì sẵn lòng làm công cụ tập thể dục hình người cho Phó Thư Trạc mỗi ngày. 

Không có thói quen nào không thể hòa hợp, chỉ cần đủ yêu thương nhau, mọi người đều sẵn sàng chấp nhận hoặc thay đổi bản thân mình để phù hợp với nửa kia. 

Bùi Dương cảm thấy nổi da gà: “Có thể... có thể đừng nhìn tôi như vậy không?” 

Phó Thư Trạc: “... Xin lỗi.”

Món ăn được phục vụ rất nhanh, biết bọn họ đến, Trình Diệu tự tay bưng món lên: “Hôm nay sao lại có thời gian rảnh thế?” (App T-Y-T)

Phó Thư Trạc: “Bùi Dương nói nhớ chân giò heo của anh.” 

“À... đúng vậy.” Bùi Dương lẩm bẩm đáp: "Ngày nhớ đêm mong.” 

Trình Diệu: “...” 

Phó Thư Trạc đứng bên cạnh cười, bờ vai run run lên. 

Trình Diệu thật sự có chút hoài nghi về cuộc sống: “Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?” 

Kể từ khi biết hắn và giáo viên chủ nhiệm đang ở bên nhau, thằng nhóc này không còn cho hắn sắc mặt tốt nữa. 

Bùi Dương nhìn Phó Thư Trạc với ánh mắt vô tội. 

Thật sự rất mơ hồ. 

Phó Thư Trạc giải thích: “Hôm nay tâm trạng của em ấy khá tốt.” 

Trình Diệu xoa xoa cái cằm, vung tay: “Hôm nay miễn phí cho hai cậu!” 

Bùi Dương lập tức nói: “Vậy tôi muốn thêm một phần chân giò heo, thêm hai phần nước dưa hấu.” 

Vừa nãy xem thực đơn đã muốn gọi, nhưng một cốc nước dưa hấu tới 38 tệ, quá đắt, không dám tiêu. 

Dù sao thì cậu và Phó Thư Trạc cũng không thân thiết lắm, không thể quá phung phí được. 

Trình Diệu im lặng ngẩng đầu nhìn trời. 

Là hắn sai, không phải uống nhầm thuốc, mà là vẫn y như trước đây. 

Rõ ràng bản thân cũng là ông chủ có giá trị lên đến hàng tỷ, mà vẫn luôn keo kiệt. 

Phó Thư Trạc nhìn Bùi Dương, chỉ cười cười. 

Cảnh tượng này dù xảy ra bao nhiêu lần, anh cũng thấy thật đáng yêu chết đi được. 

Thực ra, gia cảnh của Bùi Dương cũng không tệ, nhưng gia đình cậu thì bảo thủ, dù hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, nhưng vẫn không đồng ý cho họ ở bên nhau. 

Sau đó, để ép cậu về nhà, gia đình đã cắt đứt mọi nguồn tài chính của Bùi Dương, khiến cậu vừa vào đại học đã phải làm việc kiếm sống. 

Những ngày tháng đó thực sự rất khổ, Phó Thư Trạc nhà nghèo, hai người bên nhau thì chính là một gia đình nghèo. Bọn họ tiết kiệm từng đồng, đôi khi nghĩ đến làm chuyện gì đó mà phải thuê một phòng vài giờ đồng hồ, Bùi Dương cũng không dám, buộc Phó Thư Trạc phải cùng nhau kiêng cữ. 

Bùi Dương từ một cậu ấm được nuông chiều, trở thành một người dân bình thường mặc cả với các cô chú trong chợ, cũng từ đó hình thành thói quen keo kiệt. 

Nhưng dù phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, Bùi Dương vẫn không nghĩ đến việc bỏ cuộc. 

Ngược lại, Phó Thư Trạc đã từng nghĩ đến việc chia tay, thấy Bùi Dương chịu khổ, cuối cùng lại bị Bùi Dương mắng cho một trận, xấu hổ đến mức quỳ xuống bàn phím. 

“Ăn đi, nguội mất thì không ngon.” 

Phó Thư Trạc thành thạo trộn thịt và cơm trong bát, để lại một nửa cơm trắng để giảm ngán, rồi đẩy tới trước mặt Bùi Dương. 

Bùi Dương ngây người một lúc: “Anh...” 

Phó Thư Trạc ngẩng đầu: “Sao vậy?” 

“Không có gì.” 

Bùi Dương gặm đôi đũa, cúi đầu ăn. 

Trước đây, chồng cậu cũng thường làm như vậy với cậu, nhưng gần đây hình như ít hơn nhiều rồi. 

Bùi Dương không dám ngẩng lên, sợ Phó Thư Trạc nhìn thấy đôi mắt mình đang đỏ lên. 

Không biết có thể trở về thế giới cũ hay không... có còn có thể gặp lại người mà cậu thích được không nữa.

“Chiều nay có muốn đi dạo không?” 

Bùi Dương lắc đầu: “Anh không bận việc à?” 

Cậu vẫn chưa quên những xấp tài liệu mà thư ký đã mang đến bệnh viện. 

“Những việc đó giao cho người khác làm là được rồi—” Phó Thư Trạc nói đến nửa chừng thì bỗng dừng lại, anh chợt nhíu mày. 

Như có điều gì suy nghĩ, anh hớp một ngụm nước dưa hấu: “Vậy về nhà nhé?” 

Bùi Dương: “Được...” 

Căn nhà này đối với cậu mà nói thật xa lạ. Dù là đôi giày thuộc về hai người ở cửa ra vào, hay bức tranh ghép có chữ ký của hai người trên tường, hay chiếc ghế lắc có thể nhìn thấy mặt hồ lấp lánh... 

Phó Thư Trạc không tạo quá nhiều áp lực cho Bùi Dương, anh cúi xuống đặt giày của Bùi Dương vào tủ giày. 

“Em có thể đi loanh quanh, xem có thể nhớ lại điều gì không, anh sẽ ở trong phòng sách, có gì cứ gọi anh nhé.” 

“Ừm...” 

Thực ra vẫn có chút quen thuộc. Giống như đã từng nghe được ai đó miêu tả về ngôi nhà này ở đâu đó, rồi một ngày nó hiện lên trước mắt, đúng thật là kỳ diệu. 

Đây là một căn hộ rộng rãi, có hơn hai trăm mét vuông. 

Trong sách có viết rằng, tiền tiết kiệm của hai người trong năm đầu mới cưới vẫn không đủ để mua một căn nhà phù hợp, nên trước đó bọn họ đã sống trong căn hộ thuê, cho đến hai năm sau sự nghiệp thành công, mới chính thức mua được nhà. 

Phòng khách rất lớn, có diện tích hàng chục mét vuông, tivi chiếm một nửa bức tường, trên ghế sofa có một con gấu đang bắt chéo chân. 

Bùi Dương bỗng cảm thấy có chút hoảng hốt, hình như cậu cũng có một con gấu bông lớn y như vậy. 

Cậu thường ôm con gấu bông này vào những đêm khuya, ngồi trên sofa chờ người mà mình ghi tên trong hộ khẩu trở về. 

Bức tường ghép phía sau sofa chắc chắn là hàng được đặt riêng— 

Trên tường là khung cảnh bờ biển vào lúc hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu sáng mặt biển lấp lánh, hai người nắm tay nhau đi trên bãi cát, một người cười tươi nói gì đó, người còn lại quay lại lắng nghe. 

Dù hình ảnh chỉ chiếm một phần trong bức tranh ghép, Bùi Dương vẫn nhận ra hai người đó là nguyên chủ và Phó Thư Trạc. 

Phía trong góc còn có chữ ký— 

[Ngày 1 tháng 6 năm 2020] 

[Quà ngày Quốc tế Thiếu nhi by Phó Thư Trạc] 

Bùi Dương từ từ bước vào phòng ngủ. 

Phòng ngủ cũng rất lớn, khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của nguyên chủ và Phó Thư Trạc. 

Thùng rác còn vài cái bao tối qua đã sử dụng, tai Bùi Dương lập tức đỏ bừng, cậu lén lút chạy vào nhà tắm kéo cổ áo ra xe. 

“...” 

Phó Thư Trạc là chó hay gì z? 

Sao lại có nhiều dấu vết như vậy! 

Dù cậu không phải nguyên chủ, nhưng cũng có thể mường tượng được tình hình tối qua... Trong khoảnh khắc, cậu như thấy Phó Thư Trạc trói nguyên chủ lại ép quỳ bên tường. 

Bùi Dương sắp phát điên.

Cậu đang nghĩ cái gì vậy!

Có lẽ vì cảm thấy chột dạ, Bùi Dương luôn cảm thấy trong phòng có một cái mùi gì đó, cậu vội vội vàng vàng mở cửa sổ thông gió, thấy trên ghế bên cạnh chỉ có vài sợi dây đan vào nhau thành một chiếc quần tam giác. 

“...” 

Các người chơi có biết chơi quá không vậy? 

Phía sau bỗng vang lên tiếng gõ cửa: “Cộc cộc—” 

Bùi Dương theo phản xạ nắm chặt chiếc quần tam giác... tạm gọi là quần, giấu nó sau lưng. 

Cậu ấp a ấp úng hỏi: “Gì, có chuyện gì thế?” 

Phó Thư Trạc dựa người vào cửa, làm như không thấy tai cậu đang đỏ bừng: “Ngày mai có thể anh phải đến công ty rồi.” 

Bùi Dương có chút nghi hoặc, đến công ty không phải rất bình thường sao? Cái gọi là ngày mai có thể phải đi, chẳng lẽ trước đây anh chưa từng đi à? 

Phó Thư Trạc lại nói: “Mấy ngày trước em có hứa với anh, sẽ đi làm cùng anh.” 

Bùi Dương luôn cảm thấy câu này có gì đó tràn đầy kỳ lạ, cậu do dự hỏi: “Không phải tôi không có việc làm sao?” 

Phó Thư Trạc rất nghiêm túc: “Em vốn là tổng giám đốc, sau đó nói muốn sinh con cho anh, nên đã từ chức.”

Bùi Dương: “...” 

Xỉu cái đùng. 

Thì ra cuốn tiểu thuyết này vẫn có thế giới quan cho phép nam giới sinh con? Khoa học công nghệ phát triển đến vậy sao?? 

“Đùa thôi.” Phó Thư Trạc cười cười chuyển đề tài: "Dạo này thấy em quá mệt mỏi, nên để phó tổng giám đốc tạm thay em, định cho em nghỉ ngơi một thời gian.” 

“Ồ...” 

Bùi Dương thở phào, may mà không phải đi làm, nếu không xử lý tốt công việc của nguyên chủ thì thật sự toang mất. 

Nhưng trong sách viết quả không sai. 

Phó Thư Trạc này thật sự tràn đầy mưu mô! 

“Một mình anh đi làm cô đơn lắm, nên ngày mai em đi với anh nhé, được không?” 

Bùi Dương rất muốn chơi xấu, hứa đi cùng anh là nguyên chủ mà, chứ không phải bản thân người đang “mất trí nhớ” hiện tại là tôi đâu. 

Nhìn Phó Thư Trạc tỏ vẻ cầu xin làm nũng, lời từ chối đến bên miệng của cậu bỗng chốc không thể thốt ra. 

Hừ... chỉ biết giả vờ đáng thương. 

Giống y như trong sách đã nói. 

Nhưng Bùi Dương vẫn có chút ghen tị, nếu chồng mình cũng dính người như vậy thì tốt biết bao. 

Bùi Dương ho khan hai tiếng: “Tôi cảm thấy, có vài điều cần nói trước.” 

Phó Thư Trạc nhìn Bùi Dương mãi nói, quên mất mình còn đang giấu một chiếc quần tam giác sau lưng, suýt nữa không nhịn được cười. 

Anh ho một tiếng: “Em nói đi, anh đang nghe nè.” 

Bùi Dương nghiêm túc kéo kéo: “Là thế này, mặc dù chúng ta trước đây là chồng chồng trên danh nghĩa pháp lý, nhưng giờ nhìn anh rất xa lạ...” 

Biết rằng nói như vậy sẽ làm Phó Thư Trạc tổn thương, nhưng Bùi Dương vẫn phải nói. 

Cậu quay đi, mím môi: “Không chỉ là anh, mà tất cả mọi người xung quanh tôi đều không quen biết, tôi rất bất an... Tôi muốn nói, trước khi tôi hồi phục trí nhớ, chúng ta có thể giữ khoảng cách không?” 

Phó Thư Trạc cảm thấy như tim mình như bị kim châm, đau nhức không thôi. 

Không phải cảm thấy tổn thương, mà chỉ thấy đau lòng. 

Khác với những bệnh nhân Alzheimer thông thường, Bùi Dương hiện tại ở trong trạng thái hoàn toàn mất trí nhớ, cậu có khả năng suy nghĩ và cảm xúc như người bình thường. 

Sẽ mơ hồ, sẽ buồn, sẽ không có cảm giác an toàn. 

Trong khi đó, nhiều bệnh nhân thông thường thì cảm xúc thường không ổn định, khả năng suy nghĩ cũng vậy, nên không cảm thấy quá nhiều đau khổ. 

Phó Thư Trạc mềm lòng: “Khoảng cách ở phương diện kia?” 

Bùi Dương có chút khó nói, cảm thấy mình như trở lại thời thanh xuân mười tám tuổi. 

“Chính là, hôn, những hoạt động trên giường...” Bùi Dương lo lắng nắm chặt quần áo trong tay: "Tôi có chút không chấp nhận được, khi mất trí nhớ...” 

Phó Thư Trạc thở phào: “Anh còn tưởng em muốn tối nay anh sang phòng khách ngủ.” 

Bùi Dương thốt ra: “Vậy anh vẫn đi ngủ ở phòng khách đi.” 

Phó Thư Trạc: “...” 

Mồm miệng nhanh nhảu quá. 

Bùi Dương xấu hổ cúi đầu: “Tôi cũng có thể ngủ ở phòng khách.” 

Phó Thư Trạc thở dài, từ từ bước vào phòng ngủ, đúng lúc Bùi Dương đang căng thẳng tột độ, anh giơ tay kéo đi chiếc quần lót mà Bùi Dương đang nắm chặt trong tay. 

“Cái này lần sau vẫn cần dùng, cầm nó không vệ sinh, chúng ta đổi cái khác.” Phó Thư Trạc ném cái thứ mỏng manh đó vào thùng rác, lấy một con gấu bông để vào trong tay Bùi Dương. 

Bùi Dương ngẩn người một giây, lập tức lao vào nhà tắm: "Rầm” một tiếng đóng cửa lại, gương mặt đỏ bừng. 

Phó Thư Trạc lấy khổ làm vui, thật ra điều này cũng không tệ, căn bệnh này khiến anh như thấy được hình bóng của Bùi Dương thời thanh xuân. 

Lần đầu tiên họ ngủ chung giường khi học lớp 12, Bùi Dương tỉnh dậy phát hiện Phó Thư Trạc có phản ứng, y hệt như vừa rồi, không ngoảnh lại mà lao thẳng vào nhà tắm, đóng cửa lại, mặt đỏ bừng úp vào tường. 

Sau đó nhiều lần cũng như vậy, mỗi khi Bùi Dương ngại ngùng thì lại trốn đi, giống như một con rùa. Lần đầu tiên hôn nhau, Bùi Dương cũng không dám nói chuyện với anh ba ngày liền. 

“Ra đây, Mèo Con.” Phó Thư Trạc gõ cửa, cười nói: "Em ra đi, tối nay anh sẽ đi ngủ ở phòng khách.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play