Bùi Dương để hai tay bên cạnh, cứng đơ như một khúc gỗ. 

Trong lòng cậu liên tục lặp lại lời xin lỗi... 

Chồng ơi, không phải em cố ý mang nón xanh cho anh, chỉ là tình thế đặc biệt, anh phải hiểu cho em đấy nhá. 

Phó Thư Trạc cũng không để tâm đến sự im lặng của cậu, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Đừng buồn.”

Bùi Dương không hề nhận ra mình vừa khóc, cậu có chút khó chịu đẩy Phó Thư Trạc ra: “Ai buồn đâu?”

Ôm hai giây là được rồi, cứ nhão nhão dính dính là quái gì.

Dù có thể không trở về được, nhưng cậu vẫn phải giữ chút trung thành cơ bản với chồng mình.

Cánh cửa văn phòng bị gõ nhẹ.

Phó Thư Trạc chỉnh lại áo, quay lại với giọng điệu bình tĩnh thường ngày: “Mời vào.”

Người bước vào là một nữ nhân viên, tên là Julie, là người gửi nhầm tin đồn vào nhóm chat chung và bị sếp nhìn thấy, thôn đến nỗi cô muốn lập tức mua vé bay sang sao Hỏa. (App T-Y-T)

Cô cười gượng: “Tổng giám đốc Phó, trà sữa đã mua rồi, mọi người đều có, đây là của anh và phó giám đốc.”

Julie không hề muốn đến, nhưng tìm khắp nơi không có đồng nghiệp nào dám đứng ra giúp đỡ, đành phải nhanh chóng tự mình bước vào.

Phó Thư Trạc ngồi xuống ghế văn phòng, hỏi với vẻ bình thản: “Nghe nói tôi và phó giám đốc đã cãi nhau?”

Julie: “Cãi nhau cái gì! Ai mà miệng mồm xấu xa nhiều chuyện nói bậy nói bạ như vậy chứ! Tổng giám đốc Phó và Tổng giám đốc Bùi của chúng ta rõ ràng yêu nhau đến thiên trường địa cửu, tựa như đôi thần tiên quyến lữ, sinh tử không đổi—”

Để không mất việc, cô thậm chí còn tự mắng mình rất hăng.

Phó Thư Trạc đứng dậy nhận trà sữa, biểu cảm có vẻ vui vẻ hơn: “Đừng ngừng lại, sống chết không đổi, tiếp tục đi.”

“Tình, tình…” 

Julie gần như muốn khóc.

Trước kia ngủ trong giờ văn, giờ mới thấy hối hận.

Phó Thư Trạc sờ sờ ly trà sữa, cảm thấy không còn nóng lắm, cần phải nhanh chóng uống.

Anh miễn cưỡng tha cho Julie: “Tối nay tôi cần báo cáo dự án AC.”

“Tuân lệnh!” Julie nhanh nhẹn đóng cửa cút đi.

Phó Thư Trạc cắm ống hút vào trà sữa, đưa cho Bùi Dương đang ngồi bên cạnh: “Trà sữa vị trà xanh mà em thích này.”

Bùi Dương miễn cưỡng nhận lấy.

Cậu chứng kiến toàn bộ quá trình Phó Thư Trạc bắt nạt cấp dưới, lại một lần nữa xác nhận sự xấu xa của Phó Thư Trạc.

Chẳng lẽ vẫn nên ly hôn?

Cậu cũng không phải là “Bùi Dương” mà Phó Thư Trạc yêu, chờ ngày nào đó bị phát hiện, chẳng phải cậu sẽ bị Phó Thư Trạc lột da sao?

Cậu lén nhìn Phó Thư Trạc, chuẩn bị dò hỏi.

Phó Thư Trạc đang nhắn tin cho phòng tài chính: Julie vừa mua trà sữa, cần làm thủ tục hoàn tiền.

— Đã nhận.

Phó Thư Trạc xử lý xong chuyện của cấp dưới, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Dương có vẻ khó nói.

“Có chuyện gì vậy?”

Bùi Dương ho nhẹ: “Nếu, tôi nói là nếu thôi, tôi mãi mãi không thể nhớ lại những chuyện trước kia, anh định làm sao?”

“Đơn giản.” Phó Thư Trạc nói như nước chảy mây trôi: "Không nhớ thì không nhớ, em đã nói thích những chuyện này sẽ không thay đổi chỉ vì mất trí nhớ, cho dù không thích nữa, anh sẽ khiến cho em thích lần thứ hai, lần thứ ba.”

Bùi Dương khó khăn hỏi: “Vậy, nếu không thích nữa thì sao?”

“Thế à…” Phó Thư Trạc ngước mắt cười: "Thì anh sẽ nhốt em vào một cái phòng tối, dùng xích sắt khóa lại. Người và tâm, anh phải có một cái.”

Bùi Dương: “……”

Trà sữa trong miệng đột nhiên không còn ngọt ngào nữa.

Người này không chỉ xấu xa, mà còn là một kẻ biến thái!

Bùi Dương mặt mày ủ rũ quay về phòng nghỉ, đóng sầm cửa lại.

Nụ cười trên mặt Phó Thư Trạc từ từ biến mất, anh nhìn vào tài liệu trước mặt mà ngẩn ngơ.

Thực sự không công bằng khi gọi anh là biến thái, rõ ràng nguyên văn là do Bùi Dương tự nói ra.

Tối hôm trước là sinh nhật của anh, năm nay hai người không tổ chức tiệc sinh nhật, chỉ cùng nhau trải qua một thế giới riêng.

Bùi Dương thậm chí đã mặc chiếc quần lót mà ngày thường cậu không muốn mặc, cùng anh vui đùa suốt một đêm.

Mèo Con quay mặt vào tường, chân nhỏ áp sát mặt đất, sau lưng là lồng ngực nóng bỏng của anh, Mèo Con vừa thở gấp vừa nói: “Nếu có một ngày em thực sự hoàn toàn mù mịt… không nhớ được chuyện gì, không nhận ra đường đi, thì anh hãy nhốt em lại… trói em lại nhé.”

“Cốc cốc—”

Lại có tiếng gõ cửa.

Người đến là Tần Nam Sam - một trong những giám đốc cấp cao rất có thực lực trong công ty.

Trước đây cô ấy là phó tổng giám đốc của một công ty khác, hơn ba mươi tuổi, sự nghiệp thành công, nhưng lại không có nhiều kinh nghiệm tình cảm.

Kết quả sau đó có thể đoán được, bị giám đốc công ty tán tỉnh xong liền bỏ rơi, suýt thì tự tử, tình cờ Bùi Dương đi qua đã kéo cô ấy lại.

Sau này, Tần Nam Sam đến đây, lại dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp.

Có thể nói, công ty có được ngày hôm nay thì đóng góp của Tần Nam Sam không phải là phần nhỏ.

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Bùi Dương đều nói mình kiếm lời lớn, không cần bỏ ra một xu đã tìm được một nhân tài.

Tần Nam Sam giọng điệu rất gấp: “Tổng giám đốc Phó, anh nói muốn triệt—”

Phó Thư Trạc giơ ngón trỏ lên, làm dấu im lặng.

Tần Nam Sam lập tức ngừng nói, cô ấy nhìn vào phòng nghỉ, nhận ra Bùi Dương đang ở bên trong.

Sáng nay cô ấy đã đi ra ngoài bàn chuyện với một công ty khác, vừa quay về, còn không biết chuyện Julie gửi nhầm tin nhắn.

Phó Thư Trạc dẫn Tần Nam Sam ra ngoài sân thượng, hai người nói chuyện mới không còn e dè.

“Anh thật sự muốn làm vậy sao? Hội đồng quản trị…”

“Bọn họ nhìn vào động thái của tôi thời gian này chắc cũng biết tôi muốn làm gì.” Phó Thư Trạc cầm trà sữa, cúi đầu nhìn những viên trân châu đang lăn lốc bên trong: "Vốn dĩ vị trí này không nên do tôi ngồi, chỉ là lúc đó không có nhân tài thích hợp.”

Nhớ lại những chuyện trước đây, Phó Thư Trạc cười: “Ban đầu tôi muốn để cho Bùi Dương, tôi sẽ cho em ấy làm phụ tá, nhưng em ấy cảm thấy phiền phức, không muốn, nên tôi mới trở thành tổng giám đốc.”

Tần Nam Sam cười khổ: “Nhưng sao lại chọn tôi…”

Phó Thư Trạc: “Hãy tự tin lên, về tình về lý đều nên là cô.”

Anh uống một ngụm trà sữa, trước kia luôn cảm thấy quá ngọt, giờ lại thấy vừa vặn.

Cuộc sống đủ khổ rồi, cũng cần chút ngọt ngào.

Phó Thư Trạc lại nói: “Trước khi đưa ra quyết định này, tôi đã hỏi ý kiến em ấy, em ấy nói tin tưởng cô nhất.”

Tần Nam Sam biết tình trạng bệnh của Bùi Dương, nghe vậy không khỏi đỏ mắt.

Phó Thư Trạc: “Mặc dù sẽ vất vả một chút, nhưng lợi ích cũng không ít, còn có 5% cổ phần cho cô.”

Tần Nam Sam có chút cứng đầu: “Tôi không cần.”

“Có ngốc không thế? Cái gì cũng từ chối được, nhưng đừng từ chối tiền bạc.”

Phó Thư Trạc lắc đầu: “Hơn nữa cho dù có rút lui khỏi chức tổng giám đốc, tôi và Bùi Dương vẫn là cấp trên của cô, đừng có làm ra vẻ mặt như thể phải sinh ly tử biệt vậy chứ.”

“Nhưng Tổng giám đốc Bùi…” Tần Nam Sam kéo khóe miệng: "Tổng giám đốc Bùi bao giờ mới khỏi…”

Phó Thư Trạc nhìn những chiếc xe cộ đang giao nhau dưới tòa nhà chục tầng, giọng nói rất nhẹ: “Tôi cũng muốn biết.”

……

Bùi Dương nghe thấy có người bước vào văn phòng, là giọng của một người phụ nữ, nói được nửa câu đã đi ra ngoài cùng Phó Thư Trạc.

Cậu nhếch môi, có vẻ thần bí, không biết có chuyện gì mờ ám không.

Cậu lén mở cửa nhìn, trong văn phòng im ắng không có ai.

Bùi Dương không hề muốn nhìn trộm bí mật thương mại của Phó Thư Trạc, đối với máy tính của anh không có chút hứng thú nào, chỉ muốn nhân cơ hội lén lút ra ngoài đi dạo một chút.

Phó Thư Trạc trông cậu như đang trông thú cưng, tựa như không muốn cậu có chút tự do nào.

Nếu không sợ bị đánh, Bùi Dương đã muốn hét lên: Nhìn chằm chằm như vậy có ích gì! Chồng của anh đã không còn!

Kết quả là trong lúc chờ thang máy sốt ruột, đằng sau cổ áo bỗng dưng bị ai đó kéo lại.

Bùi Dương cứng ngắc quay đầu, thấy vẻ mặt Phó Thư Trạc cười như không cười.

“Đi đâu thế?”

“Tôi…” Bùi Dương nhanh chóng nghĩ ra lý do: "Tôi muốn ăn bánh, anh không có ở đây, tôi chỉ có thể tự đi mua.”

Thật sự không phải cậu sợ hãi, chủ yếu là cậu vẫn chưa hiểu rõ về thế giới này, nội dung trong sách cũng chỉ nhớ đại khái, nhất định không thể chơi lại Phó Thư Trạc, lúc nào cần nhượng bộ thì phải nhượng bộ.

Đây gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Phó Thư Trạc: “Anh đi cùng em.”

“Ding—”

Phó Thư Trạc thậm chí còn chu đáo chặn cửa thang máy, ra hiệu cho Bùi Dương nhanh vào.

Bùi Dương cười gượng: “Không phải anh nói hôm nay có nhiều việc sao?”

Phó Thư Trạc thuyết phục: “Công việc làm sao quan trọng hơn em được?”

Bùi Dương: “……”

Chết tiệt, da gà nổi rần rần hết cả lên, lười nhặt lại.

Trong thang máy không có ai, Bùi Dương cứ nhìn chằm chằm vào số tầng, ước gì nhanh chóng đến tầng một.

Cuối cùng cũng ra khỏi thang máy, nhưng còn chưa kịp hít thở không khí trong lành, đã bị lễ tân lớn tiếng gọi lại: “Tổng giám đốc, Tổng giám đốc Bùi!”

Hai người quay đầu lại, lễ tân có vẻ muốn nói mà lại thôi.

Phó Thư Trạc: “Nói đi.”

Lễ tân run rẩy: “Thời gian gần đây, có một người đàn ông trung niên luôn lảng vảng xung quanh, muốn lên tầng hai mươi hai.”

Tầng hai mươi hai, hai mươi ba chính là tầng mà công ty của họ tọa lạc, ngoài bảy tầng đầu có thể tự do ra vào, các tầng trên đều là những công ty khác, cần quẹt thẻ mới vào được.

Phó Thư Trạc: “Ông ấy có nói gì không?”

“Không, không nói.” Lễ tân mím môi: "Nhưng người đàn ông đó… có hơi giống Tổng giám đốc Bùi.”

Phó Thư Trạc dừng lại: “Tôi biết rồi.”

Anh nhìn Bùi Dương, có vẻ không có phản ứng gì đặc biệt.

“Còn ăn bánh không?”

Bùi Dương ậm ừ trong miệng.

Người mà lễ tân nói, Bùi Dương thực sự đã đoán ra, chắc chắn là ba của nguyên chủ, nhìn giống nhau, lại ở độ tuổi trung niên, ngoài ba ra chẳng lẽ còn ai khác.

Nhưng kỳ lạ là, đến đây chắc chắn chỉ muốn tìm con trai, sao không gọi điện liên lạc?

Nguyên chủ không giống như anh, đã sớm cắt đứt quan hệ với gia đình.

Hồi trẻ bồng bột, khi chuyện tình cảm với chồng bị gia đình phát hiện, người nhà cũng đã rất quyết liệt đánh cho cậu một trận.

Bùi Dương không chịu nhận sai, vẫn kiên quyết muốn ở bên chồng… cuối cùng cũng gây ra không ít tiếc nuối.

Nhưng nguyên chủ thì khác, trong tiểu thuyết “Trương Dương”, ba mẹ nguyên chủ tuy không hiểu tình cảm của cậu với Phó Thư Trạc, nhưng sau một thời gian căng thẳng đã hòa giải.

Bọn họ không chỉ không cản trở, mà còn sống rất hòa thuận... Hai người cũng rất khỏe mạnh.

Đây là điều Bùi Dương ghen tị nhất với nguyên chủ.

Khi đó, sau khi cãi nhau với gia đình, đã kích thích nhiều mâu thuẫn đã tích lũy từ lâu, ba mẹ cậu cũng giống như cậu, đều cứng đầu và kiêu ngạo, không ai chịu hạ mình.

Kết quả mẹ cậu bị bệnh Alzheimer, cậu cũng không biết chuyện này, sau đó bà chạy ra ngoài gặp tai nạn, cậu cũng không thể gặp mặt bà lần cuối.

Điều khiến Bùi Dương đau khổ nhất là, mẹ cậu trong lúc nhớ nhớ quên quên đã lén lút ra ngoài… là muốn đưa cậu về nhà.

Bà nói không giận nữa, nói nhớ cậu nhiều lắm.

Phó Thư Trạc dẫn cậu qua đường: “Trước đây em rất thích bánh ngọt ở đây.”

Bùi Dương lẩm bẩm: “Trước đây thích không có nghĩa là bây giờ cũng thích.”

Phó Thư Trạc hình như không hiểu ý của cậu: “Hả?”

Kể từ khi nghe thấy phát ngôn về phòng tối của Phó Thư Trạc, Bùi Dương đã bị dọa, bắt đầu coi Phó Thư Trạc như một kẻ biến thái.

Nghe thấy âm điệu đó, Bùi Dương khéo léo nói: “Tôi nói anh nhanh đi mua đi, tôi không muốn xếp hàng nên đứng ở đây chờ anh được không?”

Phó Thư Trạc nheo mắt: “Đừng có chạy lung tung, nếu không—”

“Vâng vâng.” Bùi Dương hời hợt đáp: "Tôi đói rồi, Tổng giám đốc Phó, anh nhanh lên đi.”

Một câu “nếu không” đã đủ để cậu nghĩ ngợi lung tung, hơn nữa trong thời đại camera khắp nơi, cậu có thể chạy đi đâu?

Cửa hàng này nhìn có vẻ rất ngon, nếu không đã không có nhiều người xếp hàng như vậy.

Bùi Dương ngồi xổm ở cửa, buồn chán đếm những viên đá nhỏ, chờ Phó Thư Trạc ra.

Hôm nay trời nắng hơi gắt, Bùi Dương như một con ếch dịch sang bên phải, chậm rãi di chuyển vào bóng râm, thấy một hàng kiến nhỏ đi qua.

Có vẻ như ngày mai sẽ mưa.

Bùi Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng chói chang.

Nhưng nhìn cũng không giống như sẽ mưa.

Bùi Dương vừa mới thu hồi tầm nhìn, thì một bóng lưng đột ngột xuất hiện.

Cậu lập tức quên luôn chuyện đã hứa với Phó Thư Trạc không được chạy lung tung, ngẩn người đứng dậy, ngay cả những viên đá trong lòng bàn tay cũng quên ném đi, liền đi theo sau.

Tóc vàng ngắn, khăn lụa màu sáng, chiếc áo dài cách tân rộng rãi...

Có vẻ giống mẹ cậu.

Nhưng mẹ đã mất rồi.

Dù là giờ làm việc, nhưng trên vạch kẻ đường vẫn đông đúc, dòng xe cộ không ngừng.

Bùi Dương không biết mình muốn làm gì, những viên đá có cạnh sắc sắc cứ cọ vào làn da mềm mại, cậu cứ đi theo người đó, vượt qua một cái đèn đỏ lại một cái đèn đỏ.

Bùi Dương có chút muốn chạy lên ôm bà, nhưng bà có vẻ rất sợ hãi.

Người phụ nữ bước đi ngày càng nhanh, rồi đột nhiên chạy thẳng đến chỗ cảnh sát giao thông, nắm chặt cánh tay cảnh sát, vẻ mặt hoảng sợ: “Người biến thái đó cứ bám theo tôi, nhìn tôi suốt cả quãng đường!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play