Lúc này, Bùi Dương trông thật trẻ con và đáng yêu, mang theo chút kiêu ngạo của tuổi hai mươi.
Phó Thư Trạc cảm thấy buồn cười nhưng cũng có chút chua xót, bệnh tật thực sự ảnh hưởng quá lớn đến Bùi Dương.
Đợi cho dầu xoa thấm hoàn toàn, không dính tay nữa, Bùi Dương mới ậm ừ nói: “Xong rồi.”
Phó Thư Trạc quay lại, thấy Bùi Dương vẫn ngồi trên giường, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài chăn, trông như một con mèo con đang quấn chăn.
Phó Thư Trạc nheo mắt: “Để anh kiểm tra một chút.”
Bùi Dương lùi lại một bước cùng với cả chăn, cậu khẩn thiết nói: “Dù trước khi mất trí nhớ chúng ta đã kết hôn, nhưng sau khi mất trí nhớ, chúng ta chỉ mới quen nhau hai ngày, thế này không hay lắm đâu.”
Phó Thư Trạc cúi xuống cười hỏi: “Tại sao lại không hay lắm đâu?”
Bùi Dương nhìn gương mặt đột ngột tiến gần của anh, tim đập thình thịch, hoàn toàn không kiểm soát được.
“Anh nghĩ xem, anh có thể thân mật với người mới quen hai ngày không? Thật là phóng túng…”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play