Bùi Dương chắc chắn sẽ không thừa nhận cái chuyện mượn rượu làm càn mất mặt như vậy, dù sao đó cũng không phải là bản thân cậu làm.
Nhưng khi cậu quay đầu đi, nhìn thấy vẻ dịu dàng của Phó Thư Trạc trong gương thang máy, lập tức không biết nói gì.
Sự việc bị đối tác ép uống rượu đến mức say mèm đã qua nhiều năm, mặc dù giọng điệu của Phó Thư Trạc mang theo sự trêu chọc và chế giễu, nhưng trong mắt anh lại thực sự đau lòng.
Bùi Dương bối rối một hồi: “Khởi nghiệp thì phải chịu khổ một chút rồi.”
“Thật vậy sao? Trước đây em không nói vậy.” Khi thang máy “ding” một tiếng, Phó Thư Trạc mỉm cười đi ra ngoài: "Em nói khi nào đứng dậy được rồi em sẽ trả lại gấp đôi cho những người đã ép em uống rượu.”
Điều này khá phù hợp với tính cách của Bùi Dương, cậu có chút hiếu kỳ: “Vậy tôi đã làm được chưa?”
Phó Thư Trạc nhịn cười: “Em nghĩ đây là tiểu thuyết sảng văn à? Chỉ có chúng ta leo lên, còn người khác thì không sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT