Mọi thứ xung quanh đều rất xa lạ.

Trên cái bàn bên trong phòng khách cũng có một bức ảnh của nguyên chủ và Phó Thư Trạc, mặc dù khuôn mặt trong bức ảnh trông giống hệt cậu, nhưng Bùi Dương lại không thể tìm thấy một chút cảm giác quen thuộc nào.

Bên cạnh bức ảnh là một ngôi nhà lego đã được lắp ráp, có hai tầng đơn giản, có giường, có sofa, và cả một khoảng sân nhỏ. Hai con búp bê hình dáng nam sinh ngồi trên xích đu trong sân, đung đưa theo gió.

Mặt bên ngôi nhà còn treo một cái bảng gỗ, trên đó viết: "Tặng anh nhà Phó Thư Trạc".

Trong lòng cậu tràn ngập một nỗi chua xót khó tả, Bùi Dương ngẩn người một lúc, mới do dự cầm lấy bát đũa.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, nắng ấm vừa phải, Bùi Dương lại bị hoa hướng dương trong lọ thu hút sự chú ý. Hoa rất tươi, bên cạnh có vài bông hoa cát cánh màu xanh.

"Những thứ này cũng không nhớ sao?"

Phó Thư Trạc không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, nhìn vào bóp hoa và ngôi nhà mô hình.

Bùi Dương ngại ngùng quay mặt đi: "Chẳng có ấn tượng gì hết..."

Tay của Phó Thư Trạc dừng lại giữa không trung: "Hôm qua là sinh nhật của anh."

Bùi Dương ngẩn ra, cậu liếc nhìn ngôi nhà mô hình và  bó hoa, ngay lập tức như đã hiểu ra điều gì—đây là món quà sinh nhật mà nguyên chủ tặng cho Phó Thư Trạc.

"Lego là em đặt cách đây hai tháng, mỗi ngày tranh thủ lúc anh làm việc mà lén lút lắp ráp." Phó Thư Trạc rót cho Bùi Dương một ly nước: "Hoa là mua hôm qua, nhưng trên đường về đã xảy ra tai nạn." (App T-Y-T)

Thực ra không thể gọi là tai nạn được.

Kể từ khi được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, Phó Thư Trạc rất ít khi để Bùi Dương ra ngoài một mình. Hôm qua chỉ một phút không để ý, Bùi Dương cảm thấy đã lâu không tặng hoa cho anh, nên đã chạy ra ngoài, kết quả là trên đường về đã va chạm vào xe của người khác.

Nhưng hôm qua kiểm tra thì Bùi Dương không bị thương, không bị va chạm gì... sao ngủ một giấc tỉnh dậy lại thành ra như vậy?

Ngoài việc bệnh tình chuyển biến xấu đi, Phó Thư Trạc không tìm ra cách giải thích nào khác.

Dù tâm trạng nặng nề, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như đầm nước hồ thu: "Anh đi thay quần áo."

Bùi Dương không dám quay lại, vô thức cắn chặt đũa.

Bọn họ dường như thực sự yêu nhau rất say đắm. 

Mình chiếm hữu cơ thể của nguyên chủ, thay thế linh hồn của cậu ấy... điều này đối với hai người kia mà nói thì quá bất công.

Nhưng nếu nói ra, Phó Thư Trạc sẽ nổi điên mất.

Không, có lẽ anh sẽ không tin, chỉ cảm thấy cậu bị điên thôi.

Bùi Dương chưa bao giờ cảm thấy mơ hồ như lúc này, không biết nên đi đâu, bước tiếp theo phải làm gì.

Làm sao cậu lại xuyên đến thế giới trong cuốn sách này chứ?

Liệu cậu có thể trở về không?

Đến bệnh viện, Bùi Dương trải qua một loạt các cuộc kiểm tra rắc rối, mãi đến giữa trưa mới xong.

Trong văn phòng chỉ có hai người, Thang Tri Minh nâng kính lên: "Kết quả kiểm tra vẫn giống như trước, vẫn cần uống thuốc đúng giờ, giữ tâm trạng tốt, sẽ có khả năng hồi phục nhất định."

Phó Thư Trạc một tay chống lên bàn, xoa xoa giữa trán: "Vậy sao em ấy lại quên hết mọi thứ?"

"Khó mà nói được, tôi cũng là lần đầu tiên thấy triệu chứng mất trí nhớ hoàn toàn như thế này." Thang Tri Minh nhíu mày: "Vừa rồi tôi đã nói chuyện với Bùi Dương, tinh thần cậu ấy bình thường, khả năng tư duy cũng ổn, nếu không nói cậu ấy mất trí nhớ, thì hoàn toàn không thể nhìn ra là bệnh nhân mắc chứng đãng trí giai đoạn đầu."

Phó Thư Trạc nhẹ thở dài: "Chẳng lẽ thật sự là do hôm qua bị va chạm ở đâu sao?"

"Kiểm tra không có vấn đề gì, não không có dấu hiệu bệnh. Nếu cậu thật sự không yên tâm, thì hãy tìm thêm bệnh viện uy tín khác để kiểm tra."

Thang Tri Minh ở đây đã đủ uy tín rồi.

Phó Thư Trạc chính là hiểu điều này, nên mới cảm thấy lo lắng không yên.

Bệnh này liệu có thể hồi phục không?

Không có phương án phẫu thuật, chỉ có thể dựa vào thuốc, hiệu quả của việc uống thuốc còn tùy người, chữa khỏi hay không thật sự rất mơ hồ.

Anh đi đến cửa, thấy Bùi Dương đang ngồi trên băng ghế công cộng ở đối diện, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Thang Tri Minh nhìn bóng lưng của anh, không nhịn được nói: "Thư Trạc, chăm sóc bệnh nhân như thế này chính là một cuộc chiến lâu dài, cậu phải kiên trì mới được."

Bên cạnh Bùi Dương còn có một người đàn ông cầm theo tập tài liệu, là thư ký của Phó Thư Trạc, trông rất thanh tú, đang mỉm cười hỏi cậu có muốn uống nước không.

Bùi Dương cúi đầu nói: "Không cần, cảm ơn."

Môi trường xa lạ khiến cậu rất bất an, trong lòng phần lớn là khoảng trống, chỉ còn một phần nhỏ suy nghĩ về việc Phó Thư Trạc đang nói gì với bác sĩ trong văn phòng.

Với công nghệ y học hiện tại, chắc chắn không đủ để phát hiện ra việc cậu là kẻ giả mạo đâu…

Chẳng mấy chốc Bùi Dương đã nghe thấy tiếng mở cửa, cậu căng thẳng ngẩng đầu lên, Phó Thư Trạc đưa một tay ra với cậu, an ủi nói: "Không sao cả, chúng ta về nhà."

Thư ký bước lên một bước: "Tổng giám đốc Phó, đây là các tài liệu cần ký hôm nay, anh muốn xem ngay bây giờ hay..."

"Không phải đã bảo anh để trên xe của tôi sao?"

"Vâng... Vậy tôi có cần đưa hai người về không?"

Bùi Dương mím môi, níu lấy tay Phó Thư Trạc.

"Không cần, anh về công ty đi." Phó Thư Trạc nắm tay Bùi Dương đi về bãi đậu xe: "Trưa nay muốn ăn gì?"

Bùi Dương ngẩn người: "Cái gì cũng được."

Khi chỉ còn lại hai người, Bùi Dương lại không thoải mái, buông tay Phó Thư Trạc ra.

Cậu ngồi ở ghế phụ, nhỏ giọng nói xin lỗi.

"Xin lỗi gì?" Phó Thư Trạc nghiêng người thắt dây an toàn cho cậu, một hồi lâu mới nói: "Dù đã mất đi ký ức, nhưng những năm tháng chúng ta đã cùng nhau đi qua vẫn còn ở đó... Sao lại xa lạ như vậy?"

Bùi Dương bỗng thấy khoé mắt mình cay cay.

Phó Thư Trạc: "Hơn nữa, nếu có nên xin lỗi thì cũng là anh mới đúng, là anh đã không chăm sóc tốt cho em."

"..." Cổ họng cậu ngứa ngáy, như có điều gì đó muốn nói ra, Bùi Dương chỉ có thể cứng nhắc chuyển đề tài: "Bác sĩ, bác sĩ vừa nói gì vậy?"

"Anh ta nói có thể là hôm qua bị va đập vào sau đầu, không phát hiện ra điều gì bất thường."

Phó Thư Trạc nắm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước: "Bác sĩ đã kê cho em hai chai vitamin, phải uống đúng giờ, để anh dẫn em đi dạo ở những nơi quen thuộc, có thể sẽ giúp ích cho trí nhớ của em."

Bùi Dương vô thức sờ phía sau đầu, không có bị bầm tím, cũng không đau.

Cậu có chút chột dạ: "Vậy... giờ đi đâu?"

"Không phải hai hôm trước em còn nhắc đến món thịt giò heo ở Đông Cư sao?" Phó Thư Trạc rẽ ở ngã tư: "Ăn xong có thể sẽ nhớ ra đấy."

Có lẽ vì giọng nói của Phó Thư Trạc quá êm dịu, Bùi Dương cảm thấy hơi mơ màng.

Cậu và chồng mình cũng đã kết hôn bảy năm, nhưng đối phương vẫn luôn bận rộn với công việc, mở rộng thị trường kinh doanh của công ty, dường như đã rất lâu rồi không nói chuyện kiên nhẫn như vậy với cậu.

Tốc độ xe dần chậm lại, Phó Thư Trạc đánh thức Bùi Dương đang mơ màng: "Đến rồi."

Thạch Cư là một nhà hàng tư nhân, ẩn mình trong một con hẻm chật chội giữa phố phường tấp nập.

Hai người tìm chỗ đậu xe mất một lúc, Phó Thư Trạc vừa tắt máy xe vừa nói: "Nơi này khó tìm chỗ đậu xe, Bùi tiên sinh keo kiệt của chúng ta trước đây không bao giờ chịu tốn phí đậu xe, luôn kéo anh đi tàu điện ngầm, rồi phải đi bộ thêm vài trăm mét mới có thể đến ăn cơm."

Mặt già của Bùi Dương đỏ bừng.

Nguyên chủ cũng có chút giống cậu, đều thích ăn thịt giò heo, cũng đều hơi keo kiệt.

Từ chỗ đậu xe đi vào con hẻm sâu chừng vài chục mét, có thể nhìn thấy một cái bảng khắc hai chữ "Thạch Cư", Bùi Dương ngẩn người một hồi.

Phó Thư Trạc bất chợt lo lắng: "Có phải là nhớ ra điều gì không?"

Bùi Dương: "Có chút quen thuộc..."

Trong tiểu thuyết "Trương Dương" thường xuyên xuất hiện nơi này, chủ nhà hàng này từng mở cửa hàng ở cổng trường trung học của nguyên chủ, sau đó được người ta đầu tư, nên mới mở ra nhà hàng tư nhân này.

Nguyên chủ và Phó Thư Trạc thường đến ủng hộ việc kinh doanh, mối quan hệ cũng khá tốt.

Bùi Dương nắm chặt góc áo, luống cuống mà nhìn về phía Phó Thư Trạc với vẻ lo lắng.

Ông chủ Thạch Cư biết cậu, nếu lát nữa chào hỏi mà không nhận ra người ta thì làm sao bây giờ?

Phó Thư Trạc như biết cậu đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ông chủ ở đây em cũng quen, tên là Trình Diệu, hắn có hai vết sẹo trên lông mày, trông hơi dữ dằn, rất dễ nhận ra."

"Cảm..."

Bùi Dương nhìn vào ánh mắt của Phó Thư Trạc, không hiểu sao lại cảm thấy anh có chút tổn thương, chỉ có thể nuốt lại câu "cảm ơn" xa lạ này vào trong.

Vừa bước vào ngưỡng cửa Thạch Cư, đã nghe thấy một giọng nói ấm áp: "Khách quý hiếm gặp nha, nghe Trình Diệu nói hai người đã lâu rồi không đến."

Người đang nói ngồi bên cửa sổ gỗ, đang bóc đậu phộng mắt hướng nhìn ra dòng suối nhỏ bên ngoài.

Người cũng giống như giọng, dáng vẻ cũng rất thanh nhã, nhưng nhìn có vẻ là đã hơn bốn mươi tuổi.

Bùi Dương ngay lập tức nhìn Phó Thư Trạc với ánh mắt hoảng loạn.

Người này không có vết sẹo trên lông mày, cũng không dữ dằn, cậu không biết y.

Phó Thư Trạc ngay lập tức cảm thấy đau đầu, không ngờ lại gặp Tề Hợp Nguyệt ở đây, chỉ có thể ra hiệu cho Bùi Dương: "Gần đây quá bận, không có thời gian đến thăm. Thầy Tề hôm nay không có lớp à?"

"Đổi buổi với giáo viên văn, chiều nay vừa lúc không có việc, nên đến thăm thú một chút ấy mà."

Bùi Dương lén lút lùi một bước về phía sau Phó Thư Trạc.

Phó Thư Trạc: "..."

Anh vừa cảm thấy đau lòng lại vừa cảm thấy buồn cười, xem ra sự sự hãi đối với giáo viên chủ nhiệm cấp ba đã khắc sâu vào trong xương trong tuỷ, có bị bệnh cũng không quên đi được.

Bùi Dương thành thật chào hỏi: "Thầy Tề, chào thầy."

Cậu nhớ kỹ trong tiểu thuyết có nhắc đến Tề Hợp Nguyệt là giáo viên chủ nhiệm trung học của nguyên chủ, dạy toán.

Tề Hợp Nguyệt dừng tay bóc đậu phộng, quăng cho cậu một ánh nhìn kỳ quái: "Hôm nay ngoan dữ dậy?"

Bùi Dương gần như muốn khóc.

Làm sao cậu biết nguyên chủ có tính cách gì, người bình thường gặp giáo viên không phải đều phải chào hỏi sao?

Cho đến khi được Phó Thư Trạc đứng ra hòa giải kéo cậu đến bàn ăn ở góc, mới biết được mọi chuyện là như thế nào.

Khoé môi Phó Thư Trạc nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Thường ngày em đều rất phách lối gọi ổng là ‘ông thầy’ không á."

"......"

Bùi Dương nghi ngờ Phó Thư Trạc đang nói dối lừa gạt cậu.

Trong tiểu thuyết rõ ràng miêu tả nguyên chủ có tính cách rất tốt, từ "phách lối" căn bản không hề liên quan đến nguyên chủ chút nào.

Tiểu thuyết còn nói Phó Thư Trạc trông có vẻ trưởng thành và đáng tin cậy, nhưng thực ra lại rất quỷ quyệt, đầy âm mưu.

Hồi trung học, Phó Thư Trạc chính là giả vờ đáng thương để lừa nguyên chủ, nói mình mùa đông dễ bị bỏng, trong lớp lạnh, cần nguyên chủ giữ ấm tay cho mình.

Mới đầu chỉ là dùng túi chườm giữ ấm, sau đó dùng tay giữ, rồi sau đó... là dùng chân.

Cậu phải thật cẩn thận mới được, người này quá nhiều mưu mẹo, chơi không lại.

Trong khi cậu còn đang bộn bề với những suy nghĩ lộn xộn, Phó Thư Trạc đã gọi món xong.

Menu ở đây khá cổ điển, khi nhiều nơi đã dùng quét mã để gọi món hoặc dùng iPad, thì Thạch Cư vẫn sử dụng menu giấy đơn giản nhất.

Hai người không ăn được nhiều, một phần cánh gà chiên muối, một phần súp, hai phần cơm giò heo là đủ.

Bùi Dương vô thức hỏi: "Sao anh không gọi cơm bò kho?"

Phó Thư Trạc dừng lại động tác đưa menu cho phục vụ.

Giọng anh hơi khàn, một hồi lâu mới nói: "Hôm nay muốn thử món em thích."

Bùi Dương khô khốc không biết nói gì: "Vậy, anh cứ thử đi."

Cứ thích nguyên chủ như vậy sao?

Trong sách có nói, Phó Thư Trạc không thích thịt giò heo, cảm thấy ngán, rất ít khi tự mình ăn. 

Bùi Dương nhỏ giọng lầm bầm: "Rõ ràng bò kho cũng ngán."

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play