Bùi Dương khóc không thành tiếng, cậu ngây ngốc nhìn lên màn hình lớn, không hiểu tại sao mình lại rơi nước mắt, cũng không biết mình đang khóc.
Cho đến khi Phó Thư Trạc bên cạnh nhận ra, nhẹ nhàng quay mặt cậu lại: "Có chuyện gì vậy?"
Bùi Dương quay mắt nhìn anh, trong mắt phản chiếu ánh sáng tối màu của bộ phim: "Tôi... tôi không biết."
Cậu có chút lúng túng, tại sao lại khóc nhỉ…
Có lẽ là vì không nhớ ra tên của một người — đó là cái tên không được phép quên.
Phó Thư Trạc ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc, nếu cảm thấy không thoải mái thì đừng suy nghĩ nữa."
Thậm chí quên hết cũng không sao, mãi mãi không nhớ cũng không sao, chỉ cần bình an và hạnh phúc là đủ rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play