Trong cuốn sách gốc có đề cập đến nhân vật thư ký.
Thư ký tên là Thượng Trác, là bạn học đại học của Phó Thư Trạc.
Nguyên chủ và Phó Thư Trạc không học cùng trường đại học, Thượng Trác xuất hiện vào lúc này, và còn là bạn cùng phòng của Phó Thư Trạc.
Trong sách không mô tả rõ ràng, nhưng sau khi gặp Thượng Trác một lần, nguyên chủ - người vốn rất keo kiệt - lại nhất quyết muốn cùng Phó Thư Trạc ra ngoài thuê nhà, điều này đã cho thấy có điều gì đó không ổn.
Sau đó, Thượng Trác đi du học, chuyện này lẽ ra đến đây là kết thúc, không ngờ vài năm sau lại đột ngột xuất hiện, xin làm trợ lý tổng giám đốc.
Người phỏng vấn lúc đó chính là nguyên chủ, lần đầu tiên đối diện với ứng viên mà cậu dùng những lời lẽ sắc bén và châm biếm như vậy, thẳng thừng nói rằng hồ sơ của Thượng Trác có lẽ chưa đủ khả năng đảm nhận vị trí trợ lý.
Thượng Trác lại không cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn mỉm cười đối diện với nguyên chủ, nhượng bộ nói rằng có thể bắt đầu từ vị trí thư ký.
Bùi Dương cảm thấy nguyên chủ cũng có chút ngốc nghếch, thật sự đã cho Thượng Trác vào làm.
Nhưng cách nghĩ của nguyên chủ cũng có thể hiểu, nếu Thượng Trác thích dòm ngó người của cậu ấy, thì cứ để cho anh ta nhìn cho đã.
Cố tình thể hiện tình cảm trước mặt thư ký, cùng uống một cốc trà sữa, nằm trên ghế sofa trong văn phòng gác đầu lên đùi Phó Thư Trạc, vừa lúc hướng về phía chỗ làm của thư ký, rồi hôn một cái vào môi Phó Thư Trạc đang không hề hay biết gì… (App T-Y-T)
Phó Thư Trạc không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Bùi Dương, mang đến một cốc nước trái cây: “Nhìn gì đấy?”
Bùi Dương hồi thần lại: “Thư ký Thượng khi nào thì đi làm?”
Có chút kỳ lạ, rõ ràng đã qua giờ điểm danh, mà chỗ làm của Thượng Trác lại vẫn còn trống.
Phó Thư Trạc liếc mắt: “Sao bỗng dưng lại quan tâm đến anh ta vậy?”
Bùi Dương trừng mắt nhìn anh, cái tên móng heo này!
Thượng Trác đã làm thư ký gần một năm, giờ giấc làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều hàng ngày đều gặp mặt, Phó Thư Trạc sao lại chẳng nhận ra đối phương thích mình được?
“Chỉ hơi ghen tị với anh ta thôi.” Bùi Dương giả vờ cúi đầu: "Không phải trước giờ anh ta luôn ở bên anh lâu hơn tôi hay sao…”
“……” Phó Thư Trạc nhướn mày: "Nếu Mèo Con muốn ở bên cạnh anh như vậy, thì từ giờ ngày nào cũng đi làm cùng anh đi.”
Bùi Dương: “……”
Biến đi.
Cậu không phải Mèo Con!
Phó Thư Trạc ngồi xuống bên cạnh cậu, định đưa tay xoa đầu, nhưng lại nhớ đến câu “giữ khoảng cách” của Bùi Dương, nên bàn tay anh chỉ dừng lại giữa không trung.
Anh rút tay về: “Không thích anh ta à?”
Bùi Dương: “Sao lại không.”
Nguyên chủ giờ đang rất cứng miệng.
Phó Thư Trạc thong thả nói: “Vậy là thích? Thực ra tối qua anh đã thông báo cho phòng tài chính thanh toán lương cho anh ta, nếu em thích anh ta vậy thì cứ để anh ta ở lại—”
Bùi Dương lập tức đưa cốc nước tới bên miệng anh: “Tổng giám đốc Phó, quả nhiên anh thật sáng suốt, xin mời uống trà nào.”
“Đây là nước trái cây.”
Phó Thư Trạc có chút vui vẻ.
Dù Bùi Dương có chút thay đổi tính cách sau khi mất trí nhớ... nhưng thực sự rất giống như thời còn trẻ, thích trêu chọc, độc miệng, ghen tuông nhưng lại âm thầm không nói, cứ bắt anh phải tự hiểu.
Bùi Dương cũng có chút vui vẻ.
Cậu cũng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, có lẽ vì đã giúp nguyên chủ đuổi đi một kẻ tình địch.
Vui đến mức muốn uống một ly.
Àu, tên móng heo lớn bên cạnh không cho nguyên chủ uống rượu.
Phó Thư Trạc giả vờ không thấy đuôi của cậu vẫy tới sắp bay lên trời, ho khan hai tiếng, bắt đầu nói chuyện chính.
“Hôm nay anh có nhiều việc phải xử lý, trong phòng nghỉ có máy tính bảng, còn có cả máy chơi game và giường, nếu mệt thì ngủ một chút.”
“Vâng——” Bùi Dương không thèm quay đầu, lách vào phòng nghỉ, cách xa Phó Thư Trạc một chút.
Cùng ở trong một căn phòng thật quá ngượng ngùng, nếu Phó Thư Trạc không kiềm chế được lại muốn âu yếm... hừ.
Phòng nghỉ không lớn, khoảng hai mươi mét vuông.
Cửa vừa đóng lại, bên trong yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Bùi Dương ngồi trên sofa, nhìn máy chơi game trước mặt mà không còn hứng thú cầm lên.
Thôi ngủ đi.
Hôm nay dậy sớm quá.
Cậu co rúm lại trên sofa, bỗng dưng không muốn lên giường.
Giường là nơi hai người cùng ngủ, một mình thì tính là gì.
Có lẽ vì đã chất chứa quá nhiều tâm sự, ý thức của Bùi Dương như đang trôi nổi giữa biển cả, liên tục chìm nổi.
Dưới đáy biển vọng lại vài âm thanh trong trẻo, có người gọi tên cậu, còn có cái tên phiền phức đó.
Giọng điệu nghe có vẻ buồn bã.
“Bùi Dương…”
“Mèo Con…”
“Đã nói sẽ không quên bất cứ điều gì về anh mà.”
“Em lừa anh.”
Toàn thân Bùi Dương run lên, đột nhiên có cảm giác như bước hụt một chân, cậu choàng tỉnh dậy, mở mắt, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bùi Dương phát hiện mình đã nằm trên giường, chăn đắp rất kín, điều hòa cũng được chỉnh ở nhiệt độ thích hợp.
Cậu từ từ đi vào dép, định hỏi Phó Thư Trạc có phải anh đã ôm mình lên giường không.
Đã nói là giữ khoảng cách, sao lại không giữ lời…
“Cốc cốc—”
Bùi Dương nghe thấy bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa, cậu dừng lại ở cửa, định chờ Phó Thư Trạc xử lý xong việc rồi ra ngoài, không ngờ người đến lại là thư ký Thượng Trác vừa bị sa thải.
Phó Thư Trạc lên tiếng trước: “Nếu anh đến hỏi lý do, tôi nghĩ anh đã biết nguyên do.”
Tiếp theo là giọng nói mà Bùi Dương chán ghét vang lên: “Đúng, tôi đến hỏi lý do, nhưng không phải hỏi tại sao lại sa thải tôi.”
Thượng Trác kiên quyết truy hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi, anh đã để tôi ở bên anh suốt một năm, tại sao đến lúc này lại đuổi tôi đi?”
Phó Thư Trạc nhíu mày: “Trước hết, người để anh đảm nhận vị trí thư ký là phó giám đốc, không phải tôi, tôi luôn không phản bác quyết định của em ấy.”
“Thứ hai, mối quan hệ của tôi với phó giám đốc ai cũng biết, truyền thông cũng đã đưa tin nhiều lần—” Phó Thư Trạc dừng lại, không nương tay chút nào: "Tôi nghĩ mọi người nên có ý thức giữ khoảng cách với người đã có gia đình, không nên có những ảo tưởng không nên có.”
Anh thực sự không phát hiện ra Thượng Trác có ý đồ khác. ( truyện trên app t.y.t )
Thời gian Thượng Trác đảm nhiệm thư ký không lâu sau, Bùi Dương đã được chẩn đoán mắc bệnh.
Phó Thư Trạc hoàn toàn tập trung vào Bùi Dương, công việc cũng cố gắng giải quyết tại nhà, chỉ một tuần ghé công ty một hai lần, gần như không có cơ hội tiếp xúc với Thượng Trác.
Cho đến hôm qua, khi Thượng Trác mang đến những tài liệu đó, anh muốn đưa Bùi Dương đi chơi thì Bùi Dương bảo anh rằng “tôi không có việc làm”, anh tự trả lời “những việc này giao cho người khác làm là được”.
Lúc này anh mới nhận ra, rõ ràng anh đã phân chia quyền hành công việc cho các cấp quản lý khác nhau—
Những tài liệu đó hoàn toàn có thể nhờ các quản lý khác trong công ty ký, mà Thượng Trác lại nhất quyết mang đến cho anh - người đang ở bệnh viện chăm sóc Bùi Dương.
“Đúng, tôi thích anh, từ đại học đã thích.”
Thượng Trác cười khổ: “Rõ ràng anh và Bùi Dương không hợp nhau, sở thích, thói quen sống hoàn toàn khác nhau, trong khi tôi thì lại giống anh đến thế mà…”
“—Nếu lúc đó tôi không đi du học, liệu anh có thích tôi không?”
Bùi Dương đứng sau cánh cửa phòng nghỉ bất chợt run lên, trái tim như bị siết chặt lại, cảm thấy khó thở.
Nếu Phó Thư Trạc nói có hoặc trả lời không rõ ràng, vậy thì cậu thật sự đã xác nhận anh là một tên móng heo.
Cậu có nên nhân cơ hội này ly hôn với Phó Thư Trạc, tìm lại tự do cho bản thân, hay không nên quyết định thay nguyên chủ?
Ừm... nếu ly hôn, có vẻ như cậu còn có thể nhận được một khoản tiền không nhỏ, nếu không thể trở về thế giới cũ, có lẽ cũng có thể sống tốt.
Bên ngoài, Phó Thư Trạc hoàn toàn không biết Bùi Dương đã có ý nghĩ ly hôn, anh cười nhẹ, mang chút châm biếm: “Thế giới có nhiều người có sở thích giống nhau, tại sao tôi vì thế mà lại thích anh? Anh tự tin mình hơn phó giám đốc ở điểm nào?”
Ai cũng có lòng tự trọng, ngay cả những người đang dòm ngó người có gia đình cũng vậy. Thượng Trác đỏ mắt, kết hợp với vẻ ngoài thanh tú, thực sự dễ khiến người khác cảm thấy thương hại.
Anh ta không cam lòng nói: “Trong một năm qua tôi cũng không làm gì quá phận, sao anh phải đâm chọc tôi như vậy—”
Phó Thư Trạc cắt ngang: “Không quá phận? Vậy vừa nãy anh đang làm gì?”
Thượng Trác: “……”
Giọng điệu của Phó Thư Trạc đã trở nên lạnh nhạt: “Anh có thể đi được rồi. Yên tâm, tiền bồi thường lương bổng không thiếu một xu, tôi và phó giám đốc không đến mức keo kiệt đến mức này, sau này đừng gặp lại nữa, em ấy mà ghen tuông tôi lại phải dỗ dành rất lâu.”
Thượng Trác cắn răng: “Anh thật sự yêu cậu ta như vậy? Yêu đến mức cho dù cậu ta không sống tự lập được mấy chục năm cũng yêu…”
“Mời anh lập tức rời khỏi đây.” Phó Thư Trạc lập tức lạnh mặt: "Đừng buộc tôi phải gọi bảo vệ.”
Câu nói “không sống tự lập” này, thực sự là đang đâm vào trái tim Phó Thư Trạc.
Bệnh Alzheimer, còn được gọi là bệnh không chết.
Nó sẽ không lấy đi mạng sống, nhưng sẽ liên tục tước đoạt mọi thứ mà người đó có có, ký ức, những người mà mình yêu thương, những điều mình yêu thích, và khả năng sống độc lập...
Nó không gây tử vong, nhưng còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.
Nếu là người già tám mươi tuổi mắc bệnh này, Phó Thư Trạc cũng có thể chấp nhận, nhưng Bùi Dương còn trẻ như vậy.
Lẽ ra cậu phải tỏa sáng trong lĩnh vực của mình, nhưng lại bị căn bệnh quái ác hành hạ buộc phải rút lui về ngôi nhà nhỏ, chịu đựng những lúc phát bệnh mê mang, ngây ngốc... như một ông lão tuổi xế chiều.
Người đứng sau cánh cửa - Bùi Dương - không nghe thấy câu cuối cùng của Thượng Trác, cậu ngơ ngác nắm lấy tay nắm cửa, không biết có nên ra ngoài hay không.
Trong lòng cậu không có sóng gió gì lớn, chỉ có một chút ghen tị mà thôi.
Chỉ một chút.
Được người khác kiên định lựa chọn thật sự quá tốt.
Nhưng sau khi Thượng Trác bị mời ra ngoài, Phó Thư Trạc đến cửa phòng nghỉ, mở cửa ra đúng lúc bốn mắt chạm nhau.
Cả hai đều ngẩn người, Phó Thư Trạc hạ giọng: “Sao lại khóc?”
Bùi Dương lập tức phản bác: “Tôi không có.”
Tại sao cậu phải khóc.
Phó Thư Trạc không nói gì thêm, chỉ giơ tay lên.
Biểu cảm của Bùi Dương không có vẻ gì là buồn bã, cũng không thấy vui vẻ, chỉ bình thường như mọi ngày.
Nhưng nước mắt lại thực sự chảy xuống, từ gò má cậu lướt qua, rồi bị Phó Thư Trạc nhẹ nhàng đón lấy.
Nước mắt có chút mặn, mang theo chút ấm áp.
Bùi Dương nhìn Phó Thư Trạc với vẻ mặt không cảm xúc.
Quả nhiên như trong sách đã nói, Phó Thư Trạc rất xấu xa, rõ ràng đã nói Thượng Trác bị sa thải, sao vừa rồi lại vào công ty?
Rõ ràng có thể không để Thượng Trác vào, nhưng anh lại cố tình nói những điều này trong văn phòng... chẳng phải Phó Thư Trạc cố tình muốn nguyên chủ nghe thấy sao.
Tiếc rằng nguyên chủ đã không còn, người đang chiếm giữ thân thể này hiện tại là cậu.
Nguyên chủ không nghe thấy gì, cũng không thể đáp lại Phó Thư Trạc bằng những lời ngọt ngào mà anh muốn.
... Nhưng vẫn thấy ghen tị.
Công ty của chồng cậu cũng có một kẻ đáng ghét, nếu có thể trở về, nhất định phải đuổi anh ta đi.
Những kẻ dòm ngó người đã có gia đình thật sự quá đáng ghét.
Phó Thư Trạc thở dài nhẹ: “Hôm qua em nói muốn giữ khoảng cách, không thể hôn, không thể lên giường, vậy thì ôm một cái cũng được.”
Anh đưa tay ra, ôm chặt bé mèo con đang rơi nước mắt mà không hề hay biết.