Mụ không hơi đâu mà lo đánh tướng công mình, thị quay đầu chạy ra cửa sau đuổi theo. Trương thị trốn trong bụi cỏ cách đó không xa, nhanh chóng thắt lại đai lưng. Lúc ả đang định đứng dậy thì một cái quần màu đen từ trên người ả rớt xuống, ấy vậy mà lại là quần lót của Triệu Phú Quý. Ả hoảng hồn vội vàng vất quần lót ở ven đường. Chẳng biết nghĩ ra gì đó, ả lại khom người nhặt quần lót lên rồi nở một nụ cười ác ý nơi khóe miệng. 
Phú Quý thẩm đi ra ngoài đuổi theo một hồi cũng không thấy ai khả nghi. Người trong thôn hỏi mụ đang tìm cái gì, mụ cứ ấp úng mãi nói không nên lời. Tướng công của mụ ngoại tình, bảo mụ nói kiểu gì đây?
Phú Quý thẩm về đến nhà, đuổi hết bọn trẻ ra ngoài, đóng cổng sân lại, bắt đầu ầm ĩ hết lên. Người ở gần đó chỉ nghe được tiếng cãi vả, lại không biết rằng đang cãi vụ gì. Họ có lòng tính đi khuyên nhủ mấy câu, nhưng cổng sân đóng chặt nên họ đành vờ như không nghe thấy. Chưa kể, thời này có vợ chồng nhà ai không cãi nhau đâu. Đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, cãi cỡ nào thì vẫn là người một nhà. 
Cuối cùng tiếng cãi nhau cũng nhỏ dần, Phú Quý thẩm mắng xong ngồi ở mép giường khóc bù lu bù loa lên. Triệu Phú Quý thấy phiền, bực bội nói:
- Ngày nào cũng kiếm chuyện vì mấy cái chuyện vặt vãnh, tính nết này của bà ai mà chịu nổi. Ta ngủ với người khác là do bị bà ép đó! Bà tự nhìn lại mình đi, vừa già vừa đen vừa xấu thì ai dám đớp. Còn cãi nữa là ông ấy đuổi cổ bà về nhà mẹ đẻ luôn! 
Nói đoạn, gã ta đá cửa đi ra. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play