- ĐẠI SƠN! HÌNH NHƯ MẸ… MẸ… CÓ NHỊP THỞ LẠI…
- MẸ…. CON TRAI BẤT HIẾU QUÁ!
Bên tai vang lên tiếng gào khóc, Trình Loan Loan choàng mở mắt. Cô nhìn thấy có hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ ở trước giường, thoạt nhìn cả hai khoảng chừng hai mươi tuổi. Người mới hai mươi tuổi cớ sao lại gọi mình là "mẹ"?
Cô còn độc thân chưa lập gia đình, nào có thể sinh ra con trai và con gái lớn tới chừng này!
Trong chớp nhoáng này, một vài ký ức không thuộc về Trình Loan Loan bỗng nhiên lọt vào trong bộ não cô. Cô bàng hoàng suýt chút nữa bật dậy khỏi giường.
Mụ nội nó, cô là một nữ doanh nhân thành đạt, vào ngày đầu tiên đẩy công ty lên sàn lại bị xuyên vào cơ thể của một quả phụ ở thời cổ đại!
Trình Loan Loan 33 tuổi, chưa kết hôn hay có con gì cả, sự nghiệp thành công, cuộc sống nhàn nhã mỹ mãn. Cố chủ cũng 33 tuổi, lấy chồng năm 14 tuổi, sinh được bốn đứa con trai, những người trước mặt là con trai cả và con dâu cả của cố chủ. Hay nói cách khác, cô đã "skip" (bỏ qua) qua giai đoạn kết hôn và sinh con, vọt lên làm nhân vật cấp bậc mẹ chồng luôn… Hình như con dâu cả còn đang mang thai, vì vậy… sau mấy tháng nữa cô sẽ thăng cấp lên làm bà nội ư!
Trình Loan Loan đau đầu thôi rồi, bất lực nhắm hai mắt lại.
- MẸ! MẸ TỈNH LẠI ĐI! - Triệu Đại Sơn ra sức lắc cơ thể Trình Loan Loan khiến đầu cô càng choáng hơn.
Có rất nhiều người đang đứng hóng chuyện trong khoảng sân trước cửa.
- Triệu đại tẩu về nhà mẹ mình vay ít lương thực, nào ngờ bị đánh bể đầu. Chảy chừng đó máu, chắc đi đời nhà ma quá!
- Triệu đại tẩu có cái gì cũng mang về nhà mẹ mình, người Trình gia quá nhẫn tâm.
- Triệu đại tẩu cũng không tốt lành gì đâu. Cuộc sống nhà mình ra nông nỗi nào rồi, còn ra sức cung phụng bên nhà mẹ đẻ.
Người tới hóng chuyện cứ "Triệu đại tẩu" hết câu này đến câu khác khiến Trình Loan Loan suýt nữa thì phun ra một búng máu. Cô cũng được coi là người đẹp thành đô ở thời hiện đại, số người theo đuổi không 100 thì là 80. Ai có mà dè, lại xuyên đến đây trở thành một bà chị dâu già. Chưa kết, cố chủ còn là người mà ai cũng ghét… chanh chua, ham ăn biếng làm, đố kỵ và hiếu thắng!
Nguyên thân trên không hiếu thảo với cha mẹ chồng, dưới đối đãi không tốt với con trai và con dâu. Sau khi chồng mình chết trận, mụ chiếm hết số bạc trợ cấp. Náo loạn tới độ Triệu gia phải tách khẩu hết, lúc ấy gây ra rất nhiều chuyện phiền. Tách khẩu xong hết, cố chủ mang toàn bộ số bạc trợ cấp nhờ chồng chết trận cung phụng cho nhà mẹ đẻ. Mà lúc này đây, cố chủ vỡ đầu chảy máu chạy từ nhà mẹ đẻ về nhất thời trở thành trò cười lớn nhất trong thôn. Trình Loan Loan lặng lẽ mở mắt ra.
- Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi! - Triệu Đại Sơn càng khóc dữ hơn.
Trình Loan Loan thở dài một hơi. Cố chủ đối xử với bọn trẻ cay nghiệt cỡ nào thì vẫn là mẹ ruột sinh ra bọn họ, mấy đứa con trai thật sự không hy vọng mụ chết.
Giọng của Trình Loan Loan hơi khàn, nói:
- Đóng cửa lại đi!
Bên ngoài nhiều người tọc mạch quá sức ồn ào làm lỗ tai cô cứ đau nhức.
Con dâu cả Ngô Tuệ Nương nhanh nhẹn xoay người đi đóng cửa sân lại, đám người hóng chuyện chầm chậm tản ra. Lúc này Trình Loan Loan mới có tinh thần và sức lực đánh giá căn nhà: tường trát bằng bùn, sàn đắp bằng bùn, mái tranh, gió lùa bốn bề. Con trai và con dâu cả rất gầy, đang mặc trên người bộ quần áo thô ráp rách rưới đầy vết vá, chân đi giày rơm, thoạt nhìn y chang dân chạy nạn vậy.
- Ục ục!
Trình Loan Loan nghe thấy tiếng bụng mình kêu. Cô sống 33 năm, đó giờ chưa từng để mình đói bụng, đây là lần đầu tiên biết được hoá ra đói bụng là cảm giác này, thật sự rất khó chịu. Cô nuốt nước bọt, cổ họng lại đau không biết đã bao lâu không uống nước rồi.
Ngô Tuệ Nương thật cẩn thận nói:
- Mẹ ơi, sáng nay con hái được ít rau dại về. Để con đi nấu ăn liền!
Hễ mẹ chồng không vui là lại mắng chửi, lần nào thị cũng bị mẹ chồng mắng xối xả. Thay vì ở đây chờ bị mắng, chi bằng đi kiếm chuyện làm.
Nhà này có ba gian: con trai cả và con dâu cả ở một gian, Trình Loan Loan và ba đứa con trai còn lại ở một gian khác, một gian vừa là gian chính vừa là nơi ăn cơm, kế bên có một lều tranh rách nát có thể tạm coi nó là nhà bếp.
Ngô Tuệ khom lưng nhặt một nắm rau dại nằm trên mặt đất lên. Mùa màng thất bác, ngoài đồng không có thu hoạch nên cả nhà phải ăn rau rừng mỗi cho qua ngày. Rau rừng bằm ra cho thêm ít bột kiều mạch, nấu một nồi cháo rau dại coi như thức ăn một ngày của cả gia đình.
Trên bếp có cái nồi cũ, nồi bị lủng một lỗ to nên lúc nấu đồ ăn phải nghiêng một góc để không bị đổ ra ngoài. Không bao lâu sau, một bát cháo rau rừng lớn được bưng đến đặt trên bàn gỗ. Cháo có màu đen, lá rau rừng màu xanh đậm trộn lẫn trong bát thoạt nhìn chẳng muốn đụng vào. Trình Loan Loan đói lắm, bằng không đến cả nhìn cô cũng không thèm nhìn thứ này dù chỉ một lần.
Cô nếm một miếng…
Vị cực kỳ đắng, không có cho muối. Vả lại không biết cháo này nấu từ thứ bột gì, uống vào lợn cợn trong họng hoàn toàn không nuốt xuống được. Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy con trai cả và con dâu cả đang nhìn chằm chằm thức ăn trên tay cô rồi nuốt nước miếng. Thứ mà cô cảm thấy nuốt không trôi lại là lương thực chính để những người ở đáy thời đại này sinh tồn…
Cô đặt bát cháo lên bàn. Động tác này khiến Ngô Tuệ Nương hơi run lên. Lúc mẹ chồng không nói lời nào, thật sự rất đáng sợ… Đầu gối của thị mềm nhũn, suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống đất.
Trình Loan Loan giật giật khoé môi. Cô chưa làm gì luôn, mà con dâu đã sợ tới mức này rồi. Rốt cuộc cố chủ đã làm bao nhiêu chuyện ác trong cái nhà này vậy?
Cô ngồi bước xuống giường, giọng nói không rõ cảm xúc:
- Tôi ăn không vô, anh chị cứ ăn đi!
Cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Ngô Tuệ Nương bàng hoàng thôi rồi, nói:
- Đại Sơn! Mẹ… mẹ… sao…
- Mẹ bảo chúng ta ăn, vậy thì ăn thôi!
Triệu Đại Sơn bưng cháo đi đổ ra năm cái chén nhỏ: hắn và nương tử mỗi người một chén, phần còn lại chừa cho ba người đệ đệ.
Trình Loan Loan đi ra ngoài sân, đứng ngay cửa nhà vừa hay có thể nhìn thấy bao quát phong cảnh toàn thôn Đại Hà. Phía Đông có một ngọn núi trải dài, phía Tây là thung lũng rộng khắp mấy chục dặm, dưới chân núi còn có một dòng sông uốn lượn vắt ngang, chẳng qua đang lúc hạn lớn nên nước sông đã cạn khô từ đời kiếp nào lộ ra lòng sông khô nứt nẻ trông mà rợn người.
Năm ngoái thôn Đại Hà gặp nạn châu chấu, năm nay tiếp tục chịu cảnh hạn hán. Rất nhiều nhà trong thôn dần dần cạn kiệt lương thực, ai nấy đều sứt đầu mẻ trán. Nếu tháng này còn không mưa nữa thì năm nay lại là một năm không có thu hoạch, e rằng người dân trong thôn thật sự trở thành dân chạy nạn không có chỗ ở cố định mất…
Trình Loan Loan thở dài. Rốt cuộc kiếp trước cô đã gây ra tội ác tày đình gì mà xuyên qua làm mẹ chồng bà nội thì thôi, đã vậy lại còn xuyên đến năm mất mùa thiên tai liên miên… Tuy nhiên, nếu như lúc trước cô có thể phấn đấu trở thành một nữ doanh nhân từ đứa bé gái mồ côi, thì bây giờ chắc cô cũng có thể an cư lạc nghiệp trong những năm mất mùa này. Cô hít vào một hơi thật sâu, từ từ chấp nhận hiện thực cùng cực này rồi.
Trình Loan Loan không suy nghĩ nhiều, cô điều chỉnh lại tâm trạng định bụng thích nghi với hoàn cảnh một chút đã. Cô cất bước đi về phía ruộng lúa. Cây lúa ngả màu xanh vàng, cành lá mảnh mai khô quắt rút lại. Bông lúa từng bị tuốt ra vẫn còn vương lại vài hạt thóc nhưng về hầu hết chúng chỉ là những lớp vỏ trấu rỗng ruột. Không đủ nước tưới, lúa không trổ bông nên hạt thóc cũng không tài nào no đủ.
Trình Loan Loan không hiểu mấy chuyện này lắm, cô đang định xoay người rời đi thì trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng máy móc:
[ Ting ~ Phát hiện rau diếp đắng thiên nhiên, không bị ô nhiễm! ]