Trình đại tẩu vội vàng đi ra. Trình Chiêu là con trai của thị, là vốn liếng để thị khoe khoang mà. Không cho phép thứ tiện nhân như Trình Loan Loan huỷ hoại thanh danh của nó. Thị nghiến răng nói:
- Nhị cô sấp nhỏ, từ từ đã, khoan đi đã!
Thị quay đầu, nhìn sang bà cụ Trình. Sau đó nói nhỏ:
- Mẹ ơi, con nghĩ hôm qua làm vậy có hơi quá đáng khiến Nhị cô nảy sinh khúc mắc với nhà chúng ta rồi. Bây giờ đang lúc nóng giận, có khi thật sự chạy đi lên trấn kiện quan mất. Có 18 lượng bạc thôi mà, cứ đồng ý trước đi đã, chờ mai này Nhị cô hết giận rồi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Cho dụ tỷ ấy chăm chăm không chịu bỏ qua thì Trình Chiêu của chúng ta cũng đỗ đạt cao rồi, còn sợ không lấy ra được chút ít ngân lượng hay sao?
Chờ sau này con trai của thị làm quan lớn đi, chắc chắn sẽ không cho Trình Loan Loan được thơm lây!
Bà cụ Trình nghe xong hiểu được bây giờ là lúc quan trọng, tức giận lên tiếng:
- Đợi sau khi Trình Chiêu thi đỗ đi, Trình gia sẽ không thiếu ngươi dù chỉ là một văn tiền!
Ý cười nơi khóe môi Trình Loan Loan càng thêm rõ ràng. Cô nhìn thấy Nhị tẩu vẫn luôn đứng ở bên cạnh hóng hớt, bèn gọi một tiếng. Trình nhị tẩu hóng hớt nãy giờ, trong lòng cực kỳ sảng khoái. Thị không có đứa con trai học hành giỏi, ngày này lại qua tháng nọ cứ bị Đại tẩu lấn lướt. Hôm nay Nhị cô làm Đại tẩu tức không nói nên lời, thị ước gì chuyện này om sòm hơn nữa ấy chứ.
- Nhị tẩu, chừng nào Đại tẩu có tiền thì tẩu sang thôn Đại Hà nói với tôi một tiếng nhé! - Trình Loan Loan cười nói: - Chỉ cần sang báo tin thôi, tôi sẽ chia cho Nhị tẩu một nửa trong phần 18 lượng bạc này.
Trình nhị tẩu lộ ra vẻ mặt khó tin, hỏi:
- Có thiệt không đó?
- Đương nhiên là thiệt. Nếu tôi không trả, Nhị tẩu cũng có thể đi lên trên trấn kiện tôi trước quan.
Nụ cười trên mặt Trình Loan Loan lại tươi hơn nữa.
Trình đại tẩu ỷ mình có đứa con trai có chữ nghĩa, tác oai tác quái ở Trình gia. Nhị tẩu đâu phải là đèn cạn dầu, hai người thường xuyên đối chọi với nhau trong tối ngoài sáng. Có thêm vài lời của cô, mâu thuẫn giữa Đại tẩu và Nhị tẩu sẽ càng gay gắt hơn bao giờ hết. Người Trình gia tự lục đục nội bộ, hiển nhiên không rảnh tới kiếm cô gây sự rồi.
Trình nói xong định đi, bỗng nhiên ngửi thấy mùi của canh gà. Cô nhấc chân đi vào trong phòng, trên người tản ra khí thế, hoàn toàn không giống Trình Loan Loan của trước kia, người Trình gia cứ ngơ ngác nhìn cô xăm xăm đi vào.
Cô cầm thố canh gà trong tay bước ra, nhét thẳng vào tay hai đứa con trai. Nói:
- Húp đi!
Trình đại tẩu nổi đoá: - Tỷ làm gì đó, đây là canh gà để danh cho Chiêu Nhi mà!
- Chẳng phải tôi đã đền 2 lượng bạc rồi sao? - Trình Loan Loan tỏ ra hết sức vô tội: - Nếu đã đền tiền rồi thì canh gà này là đồ của Triệu gia chúng tôi mới phải.
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu vừa đói vừa khát, không màng canh nóng, húp một hơi hơn nửa thố canh gà, mỗi người lại ngoạm lấy một cái đùi. Còn xé một cái cánh gà ra đưa cho Triệu Đại Sơn, Triệu Đại Sơn xé đôi con gà mái, nhanh chóng giấu vào trong ống tay áo, gà mái bổ lắm nên hắn muốn mang về cho Tuệ Nương bồi bổ cơ thể…
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bà cụ Trình tức tới độ muốn xỉu ngang. Tưởng đâu có thể đớp được 2 lượng bạc, nào ngờ không lấy được bạc, ngược lại còn mang nợ 18 lượng bạc, canh gà hầm cho cháu trai cả cũng vào bụng chó nốt…
- Ngươi là thứ hàng lỗ vốn, cả đời này ngươi đừng quay về đây nữa! - Bà cụ Trình tức giận rủa xả: - Ngươi đã tách ra khỏi Triệu gia rồi, bây giờ lại còn đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ cả đời, sau này ngươi bị người ta ức hiếp, ngươi đừng mong người Trình gia đứng ra đòi lại công bằng cho ngươi…
Trình Loan Loan hoàn toàn không thèm để bụng. Cô đang định đi, bỗng nhiên nhìn thấy cây trâm bạc trên đầu bà cụ. Cô bất thình lình đi qua, rồi lại bất thình lình rút cây trâm bạc xuống. Nói:
- Tôi nhớ đây là thứ năm xưa cha của Đại Sơn tặng cho tôi mà, tôi cứ tưởng là bị rơi ở đâu. Hoá ra là bị Trình gia trộm mất, bây giờ vật về với chủ nhé…
Một chữ “trộm" đủ khiến cơn giận của bà cụ Trình lên đến đỉnh điểm. Bà cụ lấy hơi lên, hai mắt nhắm lại rồi hôn mê bất tỉnh.