Tối qua Lão Nhị và Lão Tam đã muốn tới thôn Trình gia đòi nợ rồi, sau khi cô không cho phép, tưởng đâu hai thằng nhóc đó chịu thôi, nào ngờ lại còn lén lút chạy qua.
Người trong thôn Trình gia toàn theo họ Trình, hơn ba thế hệ sống cùng một nhà sao có thể cho phép hai thằng nhóc họ Triệu qua đó giương oai. Trình Loan Loan và Triệu Đại Sơn chẳng kịp ăn cơm, buổi trưa mặt trời lên đỉnh phải chạy nhanh tới thôn Trình gia.
Trong trí nhớ của cố chủ, thôn Trình gia thật sự không xa. Thi thoảng cố chủ sẽ trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhưng Trình Loan Loan lại cảm thấy xa ơi là xa. Hai đùi của cô sắp đi không nỗi nữa rồi, mà còn chưa nhìn thấy được một mảnh ngói của Trình gia. Người cổ đại sống khốn khổ quá, đi đâu cũng chỉ có thể trông cậy vào “xe căng hải". Trình Loan Loan đi bộ tới mức hoài nghi cuộc đời, chờ cô có tiền cô sẽ đi mua một chiếc xe ngựa ngay.
Nghĩ vậy, Trình Loan Loan không khỏi cười khổ. Lúc thì muốn mua chăn bông thật to, lúc thì muốn mua nồi, lúc thì muốn xây phòng ngủ, bây giờ lại còn muốn mua xe ngựa. Cô tưởng tượng tươi đẹp đấy, thế nhưng hiện thực cực kỳ tàn khốc…
Chẳng biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy được một góc thôn làng. Thôn Trình gia đông dân cư hơn thôn Đại Hà nhiều, thoạt nhìn sung túc hơn chút, điểm giống nhau duy nhất là thôn này cũng đang bị hạn, ruộng đồng khô cằn.
Trình Loan Loan quen đường đi đến cửa nhà Trình gia. Còn chưa đến nơi cô đã nhìn thấy cảnh tượng khiến khoé mắt mình như muốn nứt ra. Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu đang bị trói bằng dây thừng và cột vào cây hoè trong sân. Mặt trời chiếu thẳng xuống, không có nước uống, môi hai thằng bé đều khô nứt nẻ sắp đổ máu tới nơi, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt như thể một giây tiếp theo bọn chúng sẽ ngất đi.
- Nhị Cẩu!
- Tam Ngưu!
Triệu Đại Sơn phẫn nộ lao tới.
Bọn chúng thấy Đại ca đến, tưởng rằng Đại ca đến cứu bọn chúng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trình Loan Loan xụ mặt đi vào, hai đứa trẻ sợ hãi tới mức sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Có một lần từ rất lâu trước kia, mẹ bị Trình gia chọc giận, bọn chúng đi đòi công bằng cho mẹ, cuối cùng còn bị mẹ đánh cho một trận rất thảm. Tóm lại, không cần biết là Trình gia tệ hại cỡ nào, mẹ cũng không bao giờ cho phép bọn họ tới gây sự với Trình gia. Thế nhưng bọn chúng thật sự rất ức, cho nên mới lén tới đây. Không trả lại 20 lượng bạc không thành vấn đề, có điều kiểu gì cũng phải khiến Trình gia khó chịu một chút…
Chẳng qua hình như bọn chúng làm hỏng chuyện hết rồi, có khi nào mẹ lại càng nghiêng về Trình gia hơn không…
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu không còn sức lực dựa vào cây hòe đại thụ. Môi khô nứt nẻ, đụng nhẹ một chút là đau muốn chết.
- Mẹ Đại Sơn à, ngươi tới đúng lúc lắm! - Bà Trình từ trong nhà ra với vẻ mặt tức giận lắm, nói: - Hai thằng nhóc Triệu gia này không ra thể thống cống rãnh gì sất! Bọn chúng dám tới Trình gia của ta trộm gà, con gà mái cuối cùng của Trình gia cũng bị hai thứ chó này bẻ gãy cổ rồi. Gà mái mỗi ngày đẻ một quả trứng, một tháng là 30 quả trứng, có thể đổi được mấy chục văn tiền, tự nhiên không còn gì nữa…
Trình Loan Loan nhìn hai thằng nhóc bị trói. Hai đứa nhỏ đó không dám nhìn cô, hay nói cách khác lời của bà cụ là thật.
Bà Trình hùng hồn nói tiếp:
- Con gà này là công thần của Trình gia ta, cháu trai cả của ngươi được đi học là nhờ mấy quả trứng do con gà này sinh cả đấy! Ta cũng không cần gì nhiều, 2 lượng bạc thôi. Bây giờ ngươi móc ra liền cho ta!
Nghe được tới đây, Trình Loan Loan bật cười.
Người Trình gia có ý gì vậy? Hôm qua đánh cố chủ bể đầu chảy máu, cố chủ qua đời do mất máu quá nhiều. Hôm nay lại trói hai đứa con trai của cố chủ lại, bây giờ vẫn còn mặt mũi tống tiền cơ đấy!
Cho dù lúc này lương thực khan hiếm, gà mái ngoài chợ cũng không bán đắt như họ. 2 lượng bạc, là mua được mấy chục con gà rồi. Chưa hết, Trình Chiêu được đi học âu cũng là nhờ người cô cố chủ hỗ trợ rất nhiều năm qua, liên quan gì tới gà mái?
Nếu đã thích tính, vậy thì hãy tính rõ ràng từng khoản một đi!