Bình minh dần hé ở phía chân trời, mặt trời sáng bửng. Nồi cháo sủi bọt sôi lên ùng ục, trào ra khỏi lỗ thủng của chiếc nồi cũ kỹ. Mùi hạt kê thơm lan tỏa khắp nơi.
Triệu Tứ Đản ứa nước miếng, hắn xì xụp húp trở vào. Sau đó lại không khống chế được mà ứa nước miếng tiếp. Trình Loan Loan tính lấy gì đó lau nước miếng cho thằng bé này, rồi chợt nhận ra trong nhà không có khăn hay bất cứ thứ gì có thể chùi miệng. Dùng quần áo của mình chùi thì lại dơ quá, dùng tay chùi thì cô không tài nào hy sinh bản thân được… Thôi, coi như chưa từng thấy vậy.
Chẳng mấy chốc, sáu chén cháo kê ra lò. Trong cái nồi hỏng còn lại hơn nửa, ăn xong vẫn có thể ăn thêm. Cả nhà xì xụp húp cháo, thoả mãn ngồi ở trên ghế thở phào. Nếu đây là giấc mơ thì cầu cho giấc mơ này cứ tiếp diễn đi, bọn họ sẵn sàng kẹt lại trong giấc mơ mãi mãi không tỉnh.
- Ăn no rồi thì chuẩn bị đi làm việc đi! - Trình Loan Loan nói: - Đại Sơn ra đồng xem tình hình thế nào. Nhị Cẩu đi gánh nước, hôm nay gánh thêm hai thùng về, tiết trời oi bức cũng nên tắm rửa một cái. Tam Ngưu, anh đi đốn củi.
Triệu Tứ Đản ợ lên, hỏi:
- Mẹ ơi, còn con làm gì ạ?
- Tứ Đản, Tuệ Nương theo tôi lên núi. - Trình Loan Loan đứng dậy, nói: - Chỉ ăn mỗi cơm gạo không sao được, đi tìm thức ăn gì đó về ăn chung thôi.
Ngô Tuệ Nương hơi ngạc nhiên. Từ sau khi thị về nhà này, cuối mẹ chồng cũng không cần phải làm việc gì nữa. Mấy chuyện như lên núi hái rau dại là nhiệm vụ của thị và Tứ Đản. Thị mấp máy môi, cuối cùng nuốt lại những lời định nói. Có khi mẹ chồng muốn giám sát thị làm việc cũng nên, thị không cho mẹ chồng đi theo có khác nào muốn lười biếng đâu.
Cả nhà sáu người cùng nhau ra ngoài, tản ra nhiều hướng. Lúc này mặt trời chầm chậm lên cao, khắp thôn càng có nhiều người bận rộn hơn. Trình Loan Loan nhìn thấy rất nhiều lão nông lành nghề đứng trên bờ ruộng, nhìn về cánh đồng than thở. Thậm chí, có người còn quỳ gối trên bờ ruộng cầu cho mưa xuống. Cô từng học địa lý, nhìn sắc trời này là biết tạm thời trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có mưa. Hoa màu ngoài ruộng e rằng sắp…
Bọn họ đi thẳng lên núi, rau dại vẹn rừng đã bị hái trụi. Rất nhiều phụ nữ và trẻ con buộc phải đi vào sâu hơn.
[ Ting ~ Phát hiện rau diếp đăng thiên nhiên, không bị ô nhiễm! ]
Dọc đường đi thấy rau diếp đắng mọc nhiều nhất. Sức sống cực kỳ mãnh liệt, khắp nơi trong rừng là rau diếp đắng.
[ Ting ~ Phát hiện nấm Tùng Nhung thiên nhiên hoang dã! ]
[ Ting ~ Phát hiện nấm gan bò đen thiên nhiên hoang dã! ]
Trình Loan Loan thoáng nhìn màn hình ảo, lập tức xác định vị trí của cây nấm dại.
Cô gạt đám cỏ dại sang một bên, nhìn thấy một tảng lớn nấm Tùng Nhung màu trắng ẩn mình dưới chiếc lá cây và ba bốn cây nấm gan bò đen. Cô hái nấm bỏ vào sọt, cửa hàng phát ra tiếng thông báo:
[ Ting ~ 1 cân nấm Tùng Nhung thiên nhiên hoang dã trị giá 30 văn tiền, có bán hay không? ]
[ Có! ]
[ Ting ~ 4 lạng nấm gan bò đen thiên nhiên hoang dã trị giá 18 văn tiền, có bán hay không? ]
[ Có! ]
Trình Loan Loan cảm nhận được túi tiền của mình nặng trĩu. Nấm hoang dã đáng giá hơn rau dại nhiều, chỉ một chút xíu như vậy mà đã bán được 48 văn tiền. Chăn bông lớn của cô có cửa rồi!
- Mẹ, mẹ tìm thấy thứ gì vậy? - Triệu Tứ Đản thò đầu qua, mà chẳng nhìn thấy gì cả.
Trình Loan Loan tỏ ra tự nhiên, đáp:
- Ở đây có nhiều lá cây, tương đối ẩm thấp, thường là nơi nấm sinh sôi, anh chị tìm thử xung quanh đây xem.
Trong vùng núi rừng rộng lớn này có rất nhiều loài nấm sinh trưởng, tuy nhiên đa phần là nấm có độc. Mấy chục năm trước, có một hộ dân trong thôn ăn một loại nấm có thân đỏ và trắng dẫn đến cả nhà bị trúng độc chết. Từ đó về sau, người dân trong thôn thấy nấm là lập tức né xa ba thước. Thi thoảng thấy nấm thông thường cũng sẽ hái về, còn hơi là lạ một chút là không dám chạm vào luôn. Có sự hỗ trợ của cửa hàng, Trình Loan Loan hoàn toàn không sợ hái phải nấm độc.
Cả ba đi vào sâu hơn, Triệu Tứ Đản hưng phấn reo lên:
- MẸ ƠI, CÓ NHIỀU NẤM QUÁ NÀY!
Trình Loan Loan thoáng nhìn màn hình. Đây là loại nấm đùi gà thường thấy ở thôn Đại Hà, có thể ăn được. Hệ thống thông báo trị giá 12 văn tiền/cân.
Cô cười cười nói:
- Tứ Đản giỏi quá!
Triệu Tứ Đản trợn tròn hai mắt, hình như đây là lần đầu tiên mẹ khen hắn nhỉ!
- Tứ Đản, cậu ở chỗ này hái nấm đi nhé. Tôi và chị này qua kia xem thử. - Trình Loan Loan vò đầu Triệu Tứ Đản, nói: - Nhớ là đừng có chạy lung tung đấy.
Triệu Tứ Đản ra sức gật đầu, đây cũng là lần đầu tiên mẹ xoa đầu hắn!
Bắt đầu từ tối hôm qua được ăn no bụng, hắn đã có cảm giác mẹ rất khác. Hắn thích mẹ như lúc này!
Triệu Tứ Đản ngồi chồm hổm xuống, hì hục hái nấm. Hắn muốn được mẹ khen thêm lần nữa.
Trình Loan Loan len lén chùi tay. Không biết đã mấy ngày rồi thằng nhóc này không gội đầu, mới sờ một tí mà tay toàn dầu… Thôi, đến bản thân cô cũng lâu lắm rồi không tắm gội gì đây này.
Trình Loan Loan bỏ qua chuyện khiến người ta suy sụp này, cùng Ngô Tuệ Nương đi qua bên kia. Vừa mới qua tới đã thấy rất nhiều dương xỉ dại. Mùa này dương xỉ sinh trưởng rất tốt, có điều hơi già, phơi khô có thể làm thành món xào, hương vị không đến nỗi nào. Ngô Tuệ Nương lập tức ngồi thụp xuống bứt cọng dương xỉ dại. Trình Loan Loan vẫn tiếp tục tìm kiếm.
[ Ting ~ Phát hiện nấm gan bò đen thiên nhiên hoang dã! ]
Lại là nấm gan bò đen, mọc ngay dưới thân cây nọ thành một mảng đen nhánh. Màu sắc của nó khiến người dân trong thôn không dám hái bừa, thành ra Trình Loan Loan mới nhặt được của hời. Đây là thứ đắt nhất mà cô nhìn thấy tính đến thời điểm này, hệ thống mua với giá 45 văn tiền/cân.
Cô lấy cái xẻng nhỏ từ trong sọt ra, nhanh nhẹn cắt nấm gan bò đen rồi bỏ vào sọt…
[ Ting ~ 5 lạng nấm gan bò đen thiên nhiên hoang dã trị giá 158 văn tiền, có bán hay không? ]
[ Có! ]
Ting, ting, túi tiền của Trình Loan Loan phồng lên. Cô thử tính nhẩm, cộng với số tiền còn thừa trước đó thì bây giờ số dư của cô tổng cộng là 211 văn tiền. Có số tiền này, cô có thể mua 100 cân gạo từ cửa hàng đủ cho cả nhà sáu miệng ăn no nê trong gần hai tháng.
- Oà… Nó là của ta!
Cách đó không xa bất thình lình có tiếng trẻ con khóc ầm lên. Trình Loan Loan tính không quan tâm, nhưng rồi cảm thấy tiếng khóc có phần quen thuộc. Cô quải cái sọt không đi qua đó, không bao nhiêu bước đã thấy một nhóm trẻ con khoảng hơn mười tuổi bu quanh Triệu Tứ Đản.
Triệu Tứ Đản vừa khóc vừa nấc:
- Ta nhìn thấy nó đầu tiên, là thỏ của ta, trả lại cho ta, hu hu hu…
- Thằng ranh con này ăn nói bậy bạ, đây là con thỏ bọn ta bắt được nha!
- Trên thân con thỏ có viết tên Triệu Tứ Đản của ngươi đâu, ngươi dựa vào đâu nói nó là của ngươi chứ!
- Con thỏ đang nằm trong tay bọn ta, là đồ của bọn ta. Đi!
Mấy đứa trẻ to xác cầm con thỏ lên tính đi.
- Đứng đó! - Trình Loan Loan đi đến, ánh mắt dán chặt vào con thỏ. Cô không nhìn thấy con thỏ, mà đang nhìn thấy thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ cay xè, thỏ hấp,...
Mấy đứa nhóc choai choai nhìn thấy Trình Loan Loan, đồng loạt lui ra đằng sau một bước. Người này là Triệu đại thẩm, đến cả mẹ chồng mà cũng dám mắng thì chắc không ngán đánh đám bọn chúng đâu nhỉ?
Đám trẻ định chạy, nhưng lại không ai dám chạy đi trước. Trình Loan Loan cố nói chuyện bằng giọng ôn hòa nhất có thể:
- Mấy cậu nói coi chuyện con thỏ rốt cuộc là như thế nào?
Cầm đầu trong đám là con trai cả của Trương Vô Lại cùng thôn, tên là Trương Đại Cương, năm nay 12 tuổi, dẫn một băng đảng toàn mấy thằng nhóc choai choai ngày ngày gây sự om sòm. Có điều cố chủ cũng là một người không sợ gì hết trong thôn, thường hay chống nạnh chửi đổng. Đàn bà phụ nữ trong thôn đều muốn né xa ba thước, đám oắt con choai choai này nào dám chọc đến Trình Loan Loan?
Tuy nhiên, cái nào cần giành bắt buộc phải giành.
- Con thỏ này do bọn ta bắt được! - Trương Đại Cương hùng hồn nói: - Triệu Tứ Đản ghen tị bọn ta có con thỏ, một mực muốn giành đấy!
- Không phải như vậy đâu, hu hu hu… - Triệu Tứ Đản oà khóc, nói: - Mẹ ơi, con thỏ là con bắt được trước, bị bọn họ cướp mất…