Ba người còn lại cũng vội vàng bưng nước cơm lên, không màng còn nóng mà húp một hơi cạn sạch. Trúc Lan bật cười lắc đầu, thấy con dâu cả còn đứng đực mặt ra thì giả vờ tức giận nói:
- Muốn tôi đưa tận tay chị hay sao?
Tay Ngô Tuệ Nương khẽ run lên.
Trong cái nhà này, mẹ chồng đứng đầu, tướng công và ba người đệ đệ của chồng đứng hàng thứ hai, thị là người xếp cuối cùng. Thứ thị được ăn là những thứ tệ và khó ăn nhất trong nhà, không đủ thức ăn thì thị phải nhịn đói. Đây là nước cơm, nghe nói hay cho trẻ con vừa mới sinh ra uống mà thị có tư cách uống sao? Chẳng lẽ bởi vì thị đang mang thai, nên mẹ chồng mới bằng lòng chia thức ăn cho thị?
Trình Loan Loan không quan tâm thái độ của Ngô Tuệ Nương nữa. Cô ngửi thấy mùi gạo thơm, bụng bắt đầu réo. Lúc xới cơm, cô có cảm giác hình như bản thân quên mất chuyện gì. Cho đến khi sáu chén cơm lớn đặt lên bàn ăn, cô mới sực nhớ quên làm đồ ăn!
Có mỗi cơm trắng, không có đồ ăn thì ăn kiểu gì?!
Được rồi, trong nhà không có đồ ăn, ngoài vườn cũng không có đồ ăn nốt, vét sạch cơm đi!
Năm người bên cạnh cứ nhìn đăm đăm, bọn họ không thể tin được, sau khi trong nhà cạn kiệt lương thực bấy lâu, bọn họ lại có thể ăn cơm trắng. Chuyện này không phải là ảo giác chứ?
- Ui da! - Triệu Tam Ngưu bỗng rít lên một tiếng, hỏi: - Nhị ca, sao huynh véo đệ!
Triệu Nhị Cẩu khẽ nuốt nước bọt, nói:
- Huynh coi thử coi có phải đang nằm mơ không. Xem ra là thật, không có nằm mơ!
Trình Loan Loan cầm đôi đũa lên, nói chuyện: - Ăn đi!
Cô vừa dứt lời, bốn thằng oắt con bên cạnh lập tức cúi đầu hùng hục lùa cơm như đi đánh giặc. Ngô Tuệ Nương cẩn thận nói:
- Mẹ ơi, con ăn hơn một nửa là được rồi…
Trình Loan Loan nhìn thị, có cảm giác mài mãi mà sắt không thể thành thép, có ăn mà không chịu ăn, cứ thích làm cô dâu nhỏ bị người ta khinh khi sao?
Cô lạnh lùng nói:
- Còn lại một nửa kia để dành cho người nhà họ Trình ăn à?
Ngô Tuệ Nương lập tức lắc đầu: - Con ăn!
Khó khăn lắm mẹ mới hết hy vọng với Trình gia, thị không mong mẹ lại nảy sinh ý định mang đồ sang cho Trình gia nữa đâu…
Trình Loan Loan không có thói quen ăn no rửng mỡ, nhưng cơ thể thật sự quá yếu ớt. Cô ăn từng miếng một, cuối cùng cũng ăn hết chén cơm. Sáu cái chén trên bàn sạch bong, không sót lại một hột cơm nào… dường như có thể lượt qua cả công đoạn rửa chén.
Cơm nước xong xui, bốn đứa con trai tràn trề sinh lực. Triệu Nhị Cẩu mới lên tiếng:
- Mẹ, bây giờ đến Trình gia luôn phải không?
Trình Loan Loan lộ ra vẻ mặt khó hiểu:
- Đến Trình gia làm gì?
- Đòi nợ! - Triệu Tứ Đản cắn răng nói: - Bà nội bảo là Đại cữu lấy bạc trợ cấp của cha, tổng cộng 20 lượng bạc. Phải đòi lại khoản đó chứ!
- Đúng đó! - Triệu Đại Sơn đứng dậy, nói: - Hôm nay Đại cữu còn đánh bể đầu mẹ nữa, chúng còn phải đi đòi lại công bằng!
Triệu Tam Ngưu xoa bụng, nói:
- Con no bụng rồi, một mình con có thể đánh ba người, nhân lúc trời còn chưa tối, mau đi thôi ạ!
Đúng là Trình Loan Loan cũng muốn đi thật, nhưng cô biết rất rõ rằng Trình gia hoàn toàn không có khả năng đưa ra 20 lượng bạc. Bây giờ còn chưa phải là lúc đi tính sổ, cô nhàn nhạt nói:
- Ngồi xuống hết đi!
Bốn đứa con trai đưa mắt nhìn nhau, hiểu ra mẹ không có ý định bảo bọn họ đi cùng mình đến Trình gia đòi nợ. Ngẫm lại cũng phải, mẹ một lòng với nhà Đại cữu thì sao có thể hết hy vọng nhanh vậy? Chờ sau khi đau buồn qua đi, e rằng mẹ lại trở về như lúc ban đầu!
Nếu chưa từng ăn gạo trắng khô rang thì thôi, nhưng ăn một lần, lại bảo bọn họ đưa cho người khác, là hoàn toàn không có khả năng!
Triệu Nhị Cẩu vẫy tay, nói nhỏ mấy câu bên tai Triệu Tam Ngưu.