Triệu Tứ Đản ngồi chồm hổm xuống, hì hục hái nấm. Hắn muốn được mẹ khen thêm lần nữa.

Trình Loan Loan len lén chùi tay. Không biết đã mấy ngày rồi thằng nhóc này không gội đầu, mới sờ một tí mà tay toàn dầu… Thôi, đến bản thân cô cũng lâu lắm rồi không tắm gội gì đây này. 

Trình Loan Loan bỏ qua chuyện khiến người ta suy sụp này, cùng Ngô Tuệ Nương đi qua bên kia. Vừa mới qua tới đã thấy rất nhiều dương xỉ dại. Mùa này dương xỉ sinh trưởng rất tốt, có điều hơi già, phơi khô có thể làm thành món xào, hương vị không đến nỗi nào. Ngô Tuệ Nương lập tức ngồi thụp xuống bứt cọng dương xỉ dại. Trình Loan Loan vẫn tiếp tục tìm kiếm.  

[ Ting ~ Phát hiện nấm gan bò đen thiên nhiên hoang dã! ]

Lại là nấm gan bò đen, mọc ngay dưới thân cây nọ thành một mảng đen nhánh. Màu sắc của nó khiến người dân trong thôn không dám hái bừa, thành ra Trình Loan Loan mới nhặt được của hời. Đây là thứ đắt nhất mà cô nhìn thấy tính đến thời điểm này, hệ thống mua với giá 45 văn tiền/cân. 

Cô lấy cái xẻng nhỏ từ trong sọt ra, nhanh nhẹn cắt nấm gan bò đen rồi bỏ vào sọt…

[ Ting ~ 5 lạng nấm gan bò đen thiên nhiên hoang dã trị giá 158 văn tiền, có bán hay không? ] 

[ Có! ]

Ting, ting, túi tiền của Trình Loan Loan phồng lên. Cô thử tính nhẩm, cộng với số tiền còn thừa trước đó thì bây giờ số dư của cô tổng cộng là 211 văn tiền. Có số tiền này, cô có thể mua 100 cân gạo từ cửa hàng đủ cho cả nhà sáu miệng ăn no nê trong gần hai tháng. 

- Oà… Nó là của ta! 

Cách đó không xa bất thình lình có tiếng trẻ con khóc ầm lên. Trình Loan Loan tính không quan tâm, nhưng rồi cảm thấy tiếng khóc có phần quen thuộc. Cô quải cái sọt không đi qua đó, không bao nhiêu bước đã thấy một nhóm trẻ con khoảng hơn mười tuổi bu quanh Triệu Tứ Đản. 

Triệu Tứ Đản vừa khóc vừa nấc:

- Ta nhìn thấy nó đầu tiên, là thỏ của ta, trả lại cho ta, hu hu hu…

- Thằng ranh con này ăn nói bậy bạ, đây là con thỏ bọn ta bắt được nha!

- Trên thân con thỏ có viết tên Triệu Tứ Đản của ngươi đâu, ngươi dựa vào đâu nói nó là của ngươi chứ! 

- Con thỏ đang nằm trong tay bọn ta, là đồ của bọn ta. Đi! 

Mấy đứa trẻ to xác cầm con thỏ lên tính đi. 

- Đứng đó! - Trình Loan Loan đi đến, ánh mắt dán chặt vào con thỏ. Cô không nhìn thấy con thỏ, mà đang nhìn thấy thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ cay xè, thỏ hấp,...

Mấy đứa nhóc choai choai nhìn thấy Trình Loan Loan, đồng loạt lui ra đằng sau một bước. Người này là Triệu đại thẩm, đến cả mẹ chồng mà cũng dám mắng thì chắc không ngán đánh đám bọn chúng đâu nhỉ? 

Đám trẻ định chạy, nhưng lại không ai dám chạy đi trước. Trình Loan Loan cố nói chuyện bằng giọng ôn hòa nhất có thể:

- Mấy cậu nói coi chuyện con thỏ rốt cuộc là như thế nào?

Cầm đầu trong đám là con trai cả của Trương Vô Lại cùng thôn, tên là Trương Đại Cương, năm nay 12 tuổi, dẫn một băng đảng toàn mấy thằng nhóc choai choai ngày ngày gây sự om sòm. Có điều cố chủ cũng là một người không sợ gì hết trong thôn, thường hay chống nạnh chửi đổng. Đàn bà phụ nữ trong thôn đều muốn né xa ba thước, đám oắt con choai choai này nào dám chọc đến Trình Loan Loan? 

Tuy nhiên, cái nào cần giành bắt buộc phải giành. 

- Con thỏ này do bọn ta bắt được! - Trương Đại Cương hùng hồn nói: - Triệu Tứ Đản ghen tị bọn ta có con thỏ, một mực muốn giành đấy! 

- Không phải như vậy đâu, hu hu hu… - Triệu Tứ Đản oà khóc, nói: - Mẹ ơi, con thỏ là con bắt được trước, bị bọn họ cướp mất…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play