Rồi cô phất tay, nói:
- Đại Mạch, cô còn đực mặt ra đó làm gì? Mau lại đây lấy quần áo nhà ta đi giặt sạch đi!
Vương Đại Mạch biết Triệu thẩm không phải loại người tốt lành gì, nhưng bây giờ chỉ cần không bị bán đi thì nàng ấy bằng lòng làm tất cả. Nàng ấy bò dậy khỏi mặt đất, chẳng thèm lau nước mắt mà đi theo Trình Loan Loan luôn.
Vương thẩm nào nỡ bán con gái, đợi sau khi con gái chạy ra, thị cố tình chắn ở cửa sân, sợ tướng công đuổi theo. Vương Vĩnh Thành ngồi trên đống củi, rít thuốc lá sợi xèo xèo. Vương thẩm nhặt cái túi trên mặt đất lên, nặng trĩu. Ấy vậy mà lại là bốn năm cân hạt dẻ.
Hạt dẻ chẳng phải là thứ khó tìm, trên núi cả đống. Thế nhưng những cây hạt dẻ nằm gần dưới chân núi đã bị người dân trong thôn vặt trụi, cũng không phải mỗi ngày đều có thể đụng trúng mấy cây hạt dẻ giống như hôm qua… Hễ nghĩ đến bốn năm chục cân hạt dẻ mà thị vừa mới nhặt về hôm qua là thị có cảm giác như tim đang nhỏ máu.
- Triệu đại tẩu không ra giống ôn gì mà còn có thể sống nổi, sao chúng ta lại không thể! - Vương thẩm quơ lấy một nắm hạt dẻ, nghiên răng nghiến lợi: - Cho dù phải ăn rau dại, gặm vỏ cây, thậm chí là cạp đất, ta cũng không chịu bán con đâu!
Vương Vĩnh Thành thở dài, nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT