- Mẹ! Con về rồi ạ!
Giọng của Triệu Đại Sơn vang lên như có cứu tinh, Trình Loan Loan vội gọi hắn ra nhà sau. Cô nhét con thỏ đã chết vào lòng đứa con trai lớn, nói:
- Lão Tứ bắt được con thỏ, anh lột da nó trước đi.
Triệu Đại Sơn bèn đi nhặt mấy dây leo khô về, sau đó bện thành dây thừng. Hắn dùng để treo con thỏ lên, sau đó bắt đầu lột da từ phần miệng thỏ…
Trình Loan Loan cũng không đành lòng đứng xem cảnh tượng máu me này, cô quay đầu đi chuẩn bị món khác. Nhà có sáu miệng ăn, chỉ ăn một con thỏ chắc chắn không đủ. Thịt thỏ hầm khoai tây là bá cháy nhất, nhưng hình như thời này còn chưa có khoai tây. Mà Trình Loan Loan cũng không biết được cụ thể ngoài vườn có gì.
- Tứ Đản! - Cô gọi một tiếng.
Triệu Tứ Đản đang khóc thút tha thút thít đi tới, trên mặt toàn là nước mắt. Tay nhỏ quẹt ngang một cái, gương mặt nhem nhuốc thôi rồi. Trình Loan Loan mới múc chút nước cho hắn rửa mặt, bất đắc dĩ nói:
- Đám Trương Đại Cương đó sẽ không đến giành con thỏ của cậu nữa đâu, cậu khóc gì chứ?
Triệu Tứ Đản sụt sịt, nuốt nước mắt vào trong rồi nấc nghẹn:
- Con có khóc đâu…
Dù sao con thỏ cũng đi đời nhà ma rồi, có khóc con thỏ cũng không thể sống lại được.
- Đây là 5 văn tiền, cậu về nhà cũ đổi lấy đồ ăn đi. - Trình Loan Loan lấy tiền đồng trong túi tiền ra đặt lên tay hắn, nói: - Tốt nhất là mang một củ cải về, thịt thỏ hầm củ cải thơm lắm. Có muốn ăn không?
Triệu Tứ Đản chỉ mới tưởng tượng thôi mà nước miếng đã chảy thành dòng, hắn vội vàng nuốt vào. Con thỏ là bạn của hắn, hắn kiên quyết tẩy chay thịt thỏ. Hắn cầm 5 văn tiền đi về nhà cũ.
Nhà cũ Triệu gia nằm ở giữa thôn. Triệu gia có ba đứa con trai, xây nhà rất to, tổng cộng có năm gian nhà, kiên cố vững chãi dưới tán cây hoè rộng lớn. Trước và sau nhà có đất trồng rau, vào mùa khô hạn thế này, chỉ có Triệu gia đông người có thể phân công vài người đi xếp hàng gánh nước, mới giữ cho rau trồng trong vườn không chết.
Triệu Tứ Đản đẩy cửa sân ra rồi đi vào, gọi một tiếng to:
- Bà nội ơi!
Ban ngày ban mặt, không phải giờ cơm nên bên nhà cũ Triệu gia chỉ có bà cụ Triệu và thê tử của Triệu lão tam ở nhà thôi. Bà cụ Triệu đang phơi rau dại, mùa màng thất bát, tranh thủ trên núi còn nhiều rau dại, bà cụ phải phơi nhiêu nhiều một chút trước để dành ăn. Tránh cho đến lúc nào đó hơn mười miệng ăn trong nhà hít gió trời sống.
- Tứ Đản, sao ngươi lại tới đây?
Triệu Tứ Đản nói:
- Mẹ bảo con tới đây lấy một củ cải về ạ.
Vừa nghe nói xong, sắc mặt thê tử Triệu Tam lập tức trầm xuống. Lúc trước Đại tẩu tách khẩu đã lấy đi 20 lượng bạc và hơn 10 mẫu ruộng, đã bảo không còn dính dáng gì tới nhà họ Triệu nữa rồi mà. Thậm chí còn viết giấy cam đoan đấy, sao bây giờ bảo con trai út công khai về nhà cũ duỗi tay đòi thức ăn chứ. Trên đời này có người da mặt dày vậy ư!
Sắc mặt bà cụ Triệu cũng không khá khẩm hơn, nói:
- Mẹ ngươi là đồ lười chảy thây, hồi đầu xuân lúc ai ai cũng trồng củ cải, mẹ ngươi lại không trồng, mỗi ngày lê la khắp nơi nói xấu người khác. Giờ thì hay rồi, nhà ai cũng có lương thực để dành không ít thì nhiều. Chỉ có nhà các ngươi phải đi đào cỏ ngỗng ăn, trên núi đâu phải là không có dương xỉ đâu. Mà mẹ của ngươi cứ thích làm ra mấy chuyện cho người ta chê cười!
Bà cụ Triệu hùng hổ lao xuống bờ ruộng nhổ một củ cải lên. Không đủ nước tưới, củ cải rất nhỏ, bà cụ nhổ hai ba củ, nhét vào tay Triệu Tứ Đản.
Thê tử Triệu Tam xót của thôi rồi. Đại tẩu đã quá đáng đến mức này, mà mẹ chồng còn thiên vị cả nhà Đại tẩu, chẳng qua là vì Đại tẩu biết sinh con trai thôi chứ gì? Nghĩ đến điều này, thê tử Triệu Tam lại thấy chua xót, thị chỉ sinh được hai đứa con gái, là tội đồ của Triệu gia, không dám ngẩng cao đầu trong thôn Đại Hà này. Không cần biết mẹ chồng bất công nhường nào, thị cũng không có gan nói chen vào. Ai bảo thị không biết sinh con trai như Đại tẩu chứ…
Triệu Tứ Đản ôm củ cải còn dính bùn đất trước ngực, lục lọi trong ống tay áo. Cuối cùng lấy ra năm đồng tiền, nói:
- Cảm ơn bà nội ạ!
Bà cụ Triệu giật mình:
- Tiền ở đâu ra vậy?
Triệu Tứ Đản ngô nghê nói:
- Mẹ bảo phải dùng tiền đổi củ cải ạ.
Bà cụ Triệu cứ có cảm giác lỗ tai nghe nhầm. Thê tử Lão Đại là thứ đê tiện không biết xấu hổ, năm ngoái gặp nạn châu chấu, còn la lối khóc lóc om sòm ở trước cửa nhà củ, cuối cùng lấy đi 20 cân kê vàng và bột kiều mạch trong hầm, tóm lại là không trả một đồng bạc nào. Âu cũng là vì lo lắng thứ đê tiện đó lại về nhà cũ gây sự, cho nên tối qua bà cụ mới lén lút mang 3 cân kê vàng qua.
- Bà nội ơi, con về trước nha.
Triệu Tứ Đản đi ra ngoài, chợt bị gọi lại.