Địa ngục luân hồi, ai nói rõ được, là tử, lại là sinh?
Thiên hạ thương sinh, tồn tại đều là bể khổ,…
Tịch Linh ngửa đầu nhìn áng mây trời ngả đỏ ửng, thẫn thờ nhớ lại vạn năm trước có Hồng Vân như huyết triều, nhớ một khuyết nguyệt đứng trên Hồng triều...cùng nhau vẫn diệt.
Rất nhiều kẻ đã ngã xuống...nhưng Tịch Linh chỉ nhớ mỗi một Cửu Lan.
Đều là những kẻ có tình có thù, thượng thần cao cao tại thượng cũng tình nguyện không tránh lưu luyến.