“Các ngươi rốt cuộc làm sao thế? Đều đã là nguyên anh yêu thú, sao lại dễ dàng bị kích động?”

Một con sóc nhỏ rúc trong tay nàng, lè lưỡi liếm vết thương đã đen lại trong lòng bàn tay của Tịch Linh, vết thương dần dần được phục hồi. nàng cũng nâng tay vuốt ve nó, đưa mắt nhìn mấy con yêu thú to lớn che lấp cả trời trên đầu nàng.

Một con hồng huyễn điểu nhỏ như chim sẻ đậu trên vai Tịch Linh, chíu chít gì đó liên hồi, Tịch Linh đã từ lâu không còn nói chuyện với thú, nàng chăm chú nhìn bọn chúng nhảy đông nhảy tây, móng vuốt cào cấu gì đó trên đất để nói với nàng.

“...”

Tịch Linh nhìn mấy đường nghệch ngoạc ra hình thù kì quái, có chút giống một con rắn... hay là rồng nhỉ?

“ là... nó kích động các ngươi sao?”

Yêu thú gật đầu rồi lại lắc đầu.

Tịch Linh còn định hỏi thêm gì đó thì trên trời chói một cái, thì ra cấm chế của rừng đang dần dần hạ xuống, Tịch Linh chống tay đứng dậy:

“ Ta phải đi rồi, các ngươi nhớ bảo trọng”

Nàng lén lút trốn về tiểu viện, ngọc bội của nàng cũng đồng thời lóe lên:

“ Hữu Du trưởng lão, ngài không sao chứ?”

“ Có thương vong không?”

“ Thưa, không có”

“ Tốt, yêu thú trở lại rừng, các ngươi trấn an môn sinh, dẹp yên chuyện này là được rồi”

“ Vâng”

Tịch Linh thả miếng ngọc bội xuống bàn, ngơ ngẩn nhìn trời... xem ra... nàng phải một chuyến xuống tháp thất Vân Di rồi.

“ Tịch Linh!!”

“...”

Nàng xoay người giấu ngọc bội vào người, không nhanh không chậm lách người qua bên trái 2 bước, quả nhiên không tới giây sau, một cái bóng trắng như gió lao thẳng xuống chỗ của nàng, Phong Ly không ngờ bản thân vồ hụt, y trực tiếp nhào thẳng lên thư án phía trước nằm dài trên đó, quậy chỗ của Tịch Linh thành một mớ hỗn độn.

“ Triệu trưởng lão, chú ý tác phong”

Y lập tức ngồi bật dậy, nắm lấy nàng nhìn từ trên xuống dưới còn xoay tới xoay lui.

“ Cô không sao chứ? Nguyên Anh yêu thú ra ngoài có làm cô bị thương hay không?”

“ Ta không sao, không có bị thương”

Hắn còn không nghe nàng nói, chỉ khi bản thân nhìn một lần từ trên xuống dưới, thấy nàng thực sự không bị thương mới yên tâm thở ra.

“ Ngài đến đây làm gì?”

“ Đến xem cô, ở đây tốt chứ?”

Mặt Tịch Linh xuất hiện đầy vạch đen, thực sự nàng cảm thấy số lần 2 người gặp không hề nhiều, nhưng Phong Ly cứ quan tâm nàng ta như thế làm Tịch Linh cảm thấy thực sự khó hiểu.

“ Triệu trưởng lão-“

“ Đã nói bao nhiêu lần, là Phong Ly!”

“...”

Tịch Linh nghẹn họng, cuối cùng cũng phải chịu thua: “ được, Phong Ly, Trạch Linh tông vừa nhận một đợt đệ tử mới, ngài đang rất bận rộn đúng không? Ta không làm phiền ngài nữa, ta tiễn ngài về”

“...”

Y muốn gặp Tịch Linh, nhưng nàng ta vừa mở miệng là Triệu trưởng lão, mở miệng thêm câu thứ 2 là đuổi hắn về. Y mím môi nhìn nàng, nhưng sắc mặt Tịch Linh không hề có vẻ hòa hoãn, y chỉ đành lấy trong người ra thêm một gói thuốc nữa dúi vào tay nàng.

“ Là thuốc mới, cô thử đi, nếu có khởi sắc thì nói với ta”

“ đa tạ ngài”

Tịch Linh cầm lấy nó, sao đó giương mắt tròn xoe nhìn đối phương, hắn liền biết nàng đang ngầm đuổi người, cuối cùng vẫn phải ấm ức quay về.

Nàng vừa chuẩn bị sắp xếp thư trúc lại thì bên ngoài vọng tới tiếng nói lớn của Phong Ly

“ Ân trưởng lão? Sao cô lại đến đây?”

Bên ngoài có thêm tiếng nói gì nữa, giây sau, Phong Ly và Ân Quỳ liền cùng nhau đi vào tiểu viện của nàng. Tịch Linh nén lại tiếng thở dài, chắp tay hành lễ với cô ấy: “ Tham kiến Ân trưởng lão”

“ Là cô?”

Nàng ta nhìn thấy tiểu nương tái nhợt như sắp chết lúc trước bây giờ lại ở một tiểu viện bên trong Trường Tu cung, có lẽ lần trước là do Hữu Du mời nàng ta đến.

“ Ngươi ở đây sao?”

“ Vâng, Hữu trưởng lão thương xót để ta ở tiểu viện”

Ân Quỳ còn định lên tiếng thì Phong Ly đã cản lại: “ Ân trưởng lão, Tịch Linh được nhận làm quản sinh ở thuần thú phong, còn là người Hữu Du mời về, huống hồ chỉ là một tiểu viện khất bóng sâu trong Trường Tu cung, không phải chuyện gì quá phận”

Nàng ta hình như rất gấp gáp“ Ta không có thời gian đùa với các ngươi, Phong Ly có ngươi ở đây cũng tốt. Ta hỏi ngươi... rốt cuộc chưởng môn dẫn Hữu Du đi đâu rồi?”

“ Thúc thúc?”

Y bắt đầu nhận ra chuyện Chu Thành Diễm bây giờ cũng không ở đan phong, đệ tử bên trong Cực Tú cung của hắn nói Chu trưởng lão đi có việc, vài tháng sẽ về.

“ Chu Thành Diễm cũng không có bên trong đan phong”

Thúc thúc đã nói... trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp. Mọi thứ đều sẽ có nguyên do, có nhân quả.

Sương Ngọc nói với y rằng sẽ bế quan, thúc thúc hắn nói gì hắn cũng đều sẽ tin. Hắn bảo Phong Ly ngoan ngoãn tu luyện, đợi hắn ra ngoài sẽ giám sát thành quả, đây cũng không phải lần đầu tiên Sương Ngọc bế quan.

Dự cảm là thứ đáng sợ sai khiến cả hành động, Phong Ly và Ân Quỳ có dự cảm không tốt, sẽ bất chấp mọi thứ để khám phá, hủy diệt bất an trong lòng. Sương Ngọc có lẽ đã biết chuyện này nên mới đưa nàng ngọc bài kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play