Tịch Linh nhìn Phong Ly, nàng biết hắn có phần tốt muốn chữa trị, nhưng xui xẻo cho phong chủ... Tịch Linh nàng không có nhu cầu.

“ Đắc tội cô nương, sau này nhất định sẽ tạ lỗi”

Phong Ly đột nhiên khom người hành lễ với Tịch Linh, sau đó nàng rõ ràng cảm nhận được một cơn gió lớn bao trùm, mặt đất dưới chân đã biến mất.

“ Các người đây là bắt cóc thường dân!”

Tịch Linh có nói cũng không kịp nữa, nàng và Phong Ly trực tiếp xuyên qua kết giới của Trạch Linh tông, tiến vào bên trong.

“...”

Hắn đưa nàng đến chủ điên của hắn trên một đỉnh núi của Vân Di, chỗ này không nói cũng biết cao trên vạn trượng, mây gió lập lờ dịu dàng quẩn quanh ngọn cỏ, nếu bây giờ không ở trong tình huống khó chịu thì Tịch Linh nhất định sẽ tán thưởng.

“ Tiên nhân, ngài quá đáng rồi”

Phong Ly cũng biết bản thân quá phận, hắn lại hành lễ tạ lỗi với nàng: “ Cô nương, ta thực sự không có

ý bắt cóc... nhưng bệnh của cô thực sự rất kì lạ”

“ Nhưng ta không cần ngài chữa cho ta, cũng không cần đến Trạch Linh tông của các vị tiên nhân như

ngài”

Đại khái là vì phản ứng gay gắt của nàng cũng là hắn sinh nghi, phàm nhân ai lại không muốn được bước đến

thánh địa tu thành một thân pháp lực tiên gia chứ?

“ Cô nương, cô đang sợ người tu chân chúng ta...?”

Tịch Linh không cần suy nghĩ gật đầu: “ Phải, ta sợ nhất chính là ngài đấy đại tiên nhân, ngài vô duyên vô cớ đưa một nữ tử như ta đến nơi xa lạ, ngài có thể bảo ta không sợ sao?”

Phong Ly cứng họng, Tịch Linh nghiếng răng nhìn xuống dưới, còn gằn giọng với hắn.

“Ta vẫn hy vọng ngài đưa ta xuống núi, nếu không ta sẽ nhảy xuống đó, tự mình sống chết trở về”

Hắn chắc chắn không tin nàng dám nhảy xuống nơi cao vạn trượng như thế, vẫn hết nước hết cái nói về bệnh trạng của Tịch Linh... chung quy vẫn khuyên nàng ở lại đây điều trị.Tịch Linh không nói một lời trực tiếp xách váy nhảy thẳng xuống dưới, Phong Ly tức khắc xám ngoét mặt mày... hắn không ngờ nàng nói nhảy là nhảy như thế thật!!!

“ Cô nương!!!!”

Tịch Linh nhìn hắn ngự kiếm lao thẳng xuống kéo mình lên, nàng bị lôi lên, mặt mũi có điểm trắng vì không có kim thân hộ thể, ngũ tạng lại bị đè ép thêm yếu ớt. Phong Ly hoảng sợ đến mức không dám đứng gần nàng, chỉ sợ hắn sẽ làm gì đó khiến nàng vô tình kích động rồi lại nhảy xuống, còn nhanh tay lập kết giới chắn lại cả một đỉnh núi.

“ Cô nương... cô nương... ta thực sự dùng cả đời này ra để thề là bản thân sẽ không làm gì tổn hại đến cô, cô đừng nghĩ quẩn...”

Nhìn thấy tiểu cô nương sống sờ sờ đột nhiên nhảy xuống suýt nữa bị nát thành bánh nhân thịt, còn là vì mình bức ép... mặt hắn còn trắng bệch hơn cả Tịch Linh. Cho đến cuối cùng, hắn vẫn để lại nàng một mình ở đây, còn bản thân chạy trối chết ra ngoài.Tịch Linh chỉ còn một mình ở đây, nàng không một chút cảm xúc dùng tay không siết thành nắm đấm, trực tiếp dùng sức đấm thẳng vào kết giới trong suốt ở vách núi... tay nàng mềm như ngọc tức khắc trầy ra máu đỏ, dính cả lên vách kết giới.

Cốp!! Cốp!!

Nàng giống như không biết đau đớn, không ngừng đấm vào kết giới để tay mình bung bét máu thịt, máu dính lên kết giới có cả hình dạng của nắm đấm. Cho đến khi trời tối, Phong Ly mới dám mò về điện phong chủ của hắn. Hắn thập thò nhìn thấy nàng ngồi trên thềm điện, nhắm mắt như đã ngủ.

Ai da, cô nương này lúc ngủ trông dịu dàng hơn hẳn, không còn khiến người ta không biết phải làm sao nữa.

Phong Ly đi trước mặt nàng ta, nhìn thấy Tịch Linh thực sự ngủ mới yên tâm. Nhưng ngay khi hắn vô tình lướt ánh mắt đến kết giới ở chỗ vách núi, sắc mặt lập tức thay đổi.Trên kết giới... có dính thứ đó...

Phong Ly quay phắt đầu lại nhìn Tịch Linh, có chút hoảng loạn dời ánh mắt nhìn xuống tay phải bị ống tay áo che đi của nàng ta. Máu vẫn còn rỉ ra loang lổ cả tay áo trong, hắn đỡ trán vuốt mặt xoắn xuýt nhìn nàng, khẽ than: “ Tiểu cô nương, thất lễ”

Phong Ly kéo ống tay áo của nàng lên, quả nhiên từng vết bầm tím bung bét máu nổi cực kì rõ ràng trên các khớp tay, trong lòng bàn tay cũng có năm dấu ngón tay cũng rỉ máu, Phong Ly xem xét kĩ hơn... đến xương cũng nứt ra.Hắn bây giờ chợt có chút sợ hãi với tiểu cô nương này, một cô gái trông như trói gà không chặt sao lại có thể tàn nhẫn như thế? Nhảy xuống vực sâu vạn trượng không hề do dự, đập cả tay của mình thành ra thế này...

Phong Ly chậc lưỡi khó chịu,trước hết phải trị thương đã...Thân thể cô nương này quá yếu, dùng pháp lực trị được thương tật ngoài da, nhưng xương gãy phải từ từ an dưỡng thôi. Dùng quá nhiều pháp lực trái lại chỉ hại nàng ta quy thiên càng sớm.

Hay là xin Thành Diễm một viên đan dược trị thương nhỉ? Lấy ra một ít rồi pha ra thật loãng? Phải điều dưỡng cho tiểu cô nương này thật tốt mới có thể tiến hành chẩn mạch trị bệnh của nàng ta, nếu không chỉ chữa ngựa què thành ngựa chết mà thôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play