Tịch Linh chờ đợi cảm giác đè ép bởi truyền tống trận khổng lồ kia trôi đi mới chầm chậm mở mắt nhìn xung quanh. Khí tức cường đại vô ý phả vào thực sự khiến người ta cảm thấy áp lực. Cách một cách cửa đồng to lớn thế kia vẫn còn cảm thấy áp bách, xem ra chuyện này định sẵn nàng sẽ khó lành lặn trở về.

“ A...!!”

Nàng dùng tay đẩy mạnh cánh cửa đồng cũ kĩ to lớn trước mắt ra, thực sự rất nặng...Tịch Linh chỉ đành nghiến chặt răng, dùng sức của một tiểu phế nhân như nàng đẩy cửa, dịch cả thân người cũng chỉ đẩy ra được một chút đủ để kẻ mỏng manh như nàng lọt vào bên trong.

Bên trong tối đen đến cả năm ngón tay cũng không thấy. Đi được 3 bước, một tiếng rầm lớn phát ra ngay đằng sau lưng, Tịch Linh không nhìn cũng biết cách cửa khổng lồ kia đã trực tiếp đóng lại, nhốt nàng ở đây.

Như nàng mở nó ra cũng dùng hết xương máu cũng chỉ mở ra được một chút, vậy mà nó còn tự động đóng lại nhẹ nhàng như thế, thực sự là không có lương tâm mà.

“...”

Mọi thứ trước mắt nàng dần dần hiện hữu ra, Tịch Linh khẽ nhăn mày: “ Khống linh cổ trận?”

“...”

Thực sự tàn bạo thế sao?

Khống linh cổ trận không ngừng thu lấy linh lực, thần lực, pháp lực, trực tiếp chuyển thành lực lượng cho tu bổ trận pháp, bị chính lực lượng của chính mình giết chết tư vị chắc chắn không dễ chịu, nếu khônng như thế thân xác cũng trở thành một phần của trận, đến linh hồn cũng sẽ bị giam giữ.

Có lẽ nó đã được nhặt về, Trạch Linh tông cố gắng chỉnh sửa, nàng thực sự khá bất ngờ khi gặp nó ở đây. Cổ trận lấy mắt trận làm trung tâm, phân hóa thành nhiều tiểu trận nhỏ biến chuyển linh hoạt, linh lực đổ vào trận quá cường đại, nhưng các tiểu trận sẽ hấp thu và phân bố nó cực kì tỉ mỉ. Các ảo cảnh có tâm ma, quá khứ, tương lai, nguyện vọng, khao khát được trực tiế đào ra từ người bị giam trong trận, đau đớn hay sung sướng đều sẽ không biết trước, từ đó giày vò triền miên.

Đừng hỏi tại sao nàng biết, thực ra khi Tịch Ly tạo ra khống cổ trận,nàng có một chút tham gia...

Khụ...

Thằng bé còn khoe với nàng rằng gia cố mắt trận bằng bàng lân cốt gì gì đó, khi đó thằng bé mới bao tuổi còn giấu nàng chế trận, bị Tịch Linh được liền khóc nháo một trận. Nhưng thời trẻ điên cuồng, nàng còn giúp nó đi tìm quỷ long đan làm mắt trận.

Nhưng Ly nhi nhà nàng cũng khá mát tay, trận này làm ra thành công bắt được... ừm... tiểu Trường Mục khoảng vài ngày, sau đó bị các hộ ( bảo) pháp ( mẫu) của hắn phá. Khi lớn lên, Tịch Ly đã chỉnh sửa lại một ít, nói là trận pháp đầu tay nên lưu luyến. Sau này nàng cùng Cửu Lan chinh chiến, trận pháp của thằng bé tạo ra thực sự giúp nàng không ít...

Cho đến tận bây giờ... lực lượng của Tịch Ly vẫn còn ở đây giúp nàng, nếu ngày hôm này thứ Tịch Linh gặp không phải Khống linh cổ trận, có lẽ nàng thực sự sẽ phải đổ không ít máu.

Tịch Linh vô thức thở dài, bước vào trong trận.

Ở tận cùng bên trong tháp thất, tối đến mức năm ngón tay còn không nhìn thấy. Ánh sáng le lói nhợt nhạt gần như bị bóng tôi phủ lấy trước mắt cứ chớp tắt liên hồi...có chút làm người ta cảm thấy nghẹn thở.

Người còn duy trì tỉnh táo chắc chỉ còn Chu Thành Diễm, hắn ngồi xếp bằng vận lực chữa thương cho Hữu Du, vết rách lớn ở bụng của hắn không bình thường, không thể dùng pháp lực cứu được, từ đầu đến cuối Thành Diễm đều đang kéo dài hơi tàn cho Hữu Du, kéo đến mức đến chính hắn cũng sắp chết héo.

Phượng Minh nằm bất động trong một góc tối, cả người hắn thực sự thảm đến không nỡ nhìn, nhưng thiếu niên kia ý chí kiên cường, vẫn còn một tia hơi thở lúc có lúc không.

Soạt!

“!”

Tiếng ma sát vải làm Thành Diễm dựng tóc gáy, sao lại có kẻ có thể đột nhập vào tháp thất? Bọn bây giờ không ai có khả năng tự bảo vệ, còn bị thương nặng như thế... Chu Thành Diễm thoáng kéo Hữu Du lại, đặt hắn nằm xuống cùng với Phượng Minh và Sương Ngọc. Bản thân hắn khẽ di chuyển, chắn trước 4 người bọn họ, trên tay còn một cây dao găm dính máu, chuẩn bị phục kích trong bóng tối với kẻ xâm nhập.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập ầm ầm trong ngực. Ngay khi một góc váy kim y lọt vào phạm vi của Thành Diễm, hắn tức khắc trừng mắt, nhảy bật dậy chém dao đến ngay trước mặt đối phương.

“!!”

Tịch Linh giật mình lùi lại một bước, một tay nắm lấy cổ tay cầm dao của hắn kéo về phía trước, tay còn lại trực tiếp đánh vào huyệt đạo trên cánh tay kia, Thành Diễm lập tức cảm thấy tay mình tê rần.

Hắn hình như không thấy nàng,Tịch Linh nhanh chóng lên tiếng:

“ Chu trưởng lão, là ta”

“...”

Nàng biết chuyện này khó tin, nhưng Chu Trưởng lão, ngài có cần làm vẻ mặt khó coi đến thế không? Trước mắt nàng, Chu Thành Diễm nghệt mặt ra, hắn đờ ra một lúc, sau đó lại lắc lắc đầu rồi lẩm bẩm gì đó. Tịch Linh cũng lười quản.

Nàng lướt qua hắn, đứng trước kết giới của bọn họ. Tuy Sương Ngọc đã mất đi thần trí, nhưng hắn vẫn vô thức giữ lại kết giới bảo vệ bọn họ bên trong... tâm đạo vững vàng như thế... giỏi thật đấy.

Xung quanh tối đen, cỗ áp bức còn mạnh hơn cả bên ngoài kia... xem ra nàng cũng hiểu đại khái vì sao bọn họ bị thương nặng như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play