Hàng ngày nàng có đủ loại lười biếng và lạnh mặt dành cho chúng, bọn trẻ được rèn dũa được tinh tế và thấu cảm, dễ dàng nhận ra tấm lòng của người khác, chúng biết thứ gì tốt cho mình, biết quan sát, biết mềm dẻo và cứng cỏi đúng chỗ, biết ứng biến với nàng.

Hoàng đế à hoàng đế, ngươi cũng đã lớn... không còn là đứa bé bám ta ở Tử Anh điện năm xưa, bây giờ cũng biết tính kế lên ta rồi.

Tịch Linh từng nói không muốn tham tranh, nhưng nàng vô tình bồi dưỡng quân vương Cách Tinh, bây giờ lại trong vô thức mềm lòng trước đứa trẻ năm xưa, vô thanh vô tức trở thành đế sư điện Tử Anh trong thầm lặng, bồi dưỡng trọng thần Lăng Chân phò trợ cho trữ vương Vũ Ngộ, còn thêm cả một đám hoàng tử hoàng tôn trung thành với quốc gia cho ngươi.

Cách Tinh triệt hạ mẹ của thằng bé, để cô ta tự hủy hoại mình, giết chết tâm ý của Vũ Ngộ, hướng đầu sóng ngọn gió với đứa bé nhỏ tuổi thông minh này rồi đẩy đến nó nàng.

Đúng là học trò của nàng... lớn thật rồi cơ đấy.

Nhưng suy cho cùng, đế sư vô tình như nàng trước tiên vẫn phải dỗ dành mấy đứa bé này dừng sụt sùi trước

đã.

“ Dù gì cũng là lớn, khóc khóc gì cơ chứ?”

Lăng Chân mỉm cười đưa cái khăn ra để nàng lau nước mắt cho bọn trẻ, người vẫn thực sự thương bọn họ ngay cả khi biết mình bị Cách Tinh lừa gạt...

Lăng Chân từ 5 tuổiđã ở đây, trên dưới mười năm ở cùng nàng. Nói không phát sinh tình cảm với Tịch Linh chính là nói dối.

Nhưng mỗi lần nhìn vào mắt lưu ly của nàng, mọi lời nói đều bị chặn lại nghẹn ở trong cổ. Tịch Linh hiếm khi lộ ra loại ánh mắt đờ đẫn như người ta nằm chờ chết kia, chỉ một lần trong đời Lăng Chân nhìn thấy, cũng trở thành bí mật đến chết mang theo xuống quan tài của hắn.

Tịch Linh trong mắt Cách Tinh hay Lăng Chân đều là hình ảnh cao cao tại thượng, không nên lộ ra ánh mắt bất lực cùng cực đó... loại bộ dáng yếu ớt của nàng nhất định không thể để người khác nhìn thấy, những kẻ thân cận với nàng bao nhiêu đều sẽ bị kích động nổi lên tâm tư hủy diệt và chà đạp Tịch Linh.

Cửu Lan khi còn là yêu thú thượng cổ cũng từng bị nàng kích động, trong tức khắc biến thành một linh hồn đáng sợ và tà ác đến mức suýt nữa bị lôi kiếp đánh chết trong lần phi thăng trời long đất lở trước đây.

Tịch Linh cũng tự biết, cũng tự che giấu.

NHưng chuyện trên thế gian đến cả thần cũng không thể làm chủ, huống chi là một kẻ tàn phế như nàng.

Khi Vũ Ngộ 12 tuổi đã là 8 năm sau.

Trong 8 năm, nàng nói về đạo gia, quân thần, đối xử nhân thế...dạy cho chúng tu tiên, võ đạo,đan đạo, binh gia, vũ khí, cầm kì thư họa, cũng tìm thời cơ để bọn trẻ ra ngoài tiếp xúc với thế giới.

Nói cho đúng thì những thứ nàng dạy chỉ là lý thuyết suông, một nữ tử mình đầy thương tích gặp gió không chừng cũng bị thổi bay như nàng, đến linh khí cũng vận dụng không nổi, đừng nói dùng một lần múa Trọng Hồn kiếm kinh động ma giới, bây giờ cầm kiếm thường cũng đã thở không ra hơi.

Thứ nàng nói qua, lĩnh hội được bao nhiêu là tùy vào cơ duyên và tạo hóa của bọn trẻ cả thôi.

Cách Tinh và Lăng Chân bắt đầu nhận ra vấn đề từ Tịch Linh, nàng ta dạy cho bọn trẻ trăm ngàn thứ, Vũ Ngộ và những tiểu hoàng tử công chúa hoàng tôn của hắn dần dần phát triển vượt qua cả mong đợi, trong Cách Tinh và Lăng Chân vô thức xuất hiện một cảm giác lo sợ.

Mùa xuân năm Vũ Ngộ 15 tuổi, trong cung ban yến hội mừng sinh thần của hoàng hậu. Khắp nơi chúc mừng.

Lăng Chân bắt đầu xây dựng thế lực trong triều, Vũ Ngộ đên bây giờ vẫn chưa nhận ra được ý định lập trữ quân của Cách Tinh, vẫn là một đứa trẻ trong sáng thích ngồi nàng giảng bài.

Trong cung vui mừng, nàng nhướng mày nhìn Vũ Ngộ đang ngồi đón gió xuân:

“ Tiểu hoàng tử không đi chơi à? bây giờ là chuẩn bị sinh thần cho hoàng hậu, nhiều chỗ vui lắm đấy”

Gương mặt trẻ con nhăn lại, rầu rĩ với nàng: “ Người đừng gọi con là tiểu hoàng tử”

“ Vậy là hoàng tử sao? Cũng đúng... con lớn xác thế này, chỗ ta sắp chứa không nổi rồi”

“...”

Nàng chỉ nói đùa một chút, ai ngờ thằng bé này lại đột nhiên trắng bệch mặt, gần như mếu máo nhìn nàng. Đáng thương đến nỗi Tịch Linh chỉ có thể nghiến răng chậc lưỡi.

“ được rồi được rồi, ta đùa thôi, Tử Anh điện là nhà của con, con muốn ở đâu thì ở”

Đứa bé kia lập tức ngừng nước mắt, cười tươi như hoa với nàng, bởi vì Vũ Ngộ không biết câu nói đó vẫn còn một loại ý nghĩa khác.

Tử Anh điện là nhà của Vũ Ngộ, nhưng không phải nhà của Tịch Linh.

Nàng chung quy vẫn là một kẻ ở nhờ, cho đến có kẻ không muốn chứa chấp hoặc nàng muốn từ bỏ, cả hoàng thành này sẽ cũng không thể giữ được bước chân của Tịch Linh.

Vũ Ngộ chợt cảm thấy ấm áp trên đầu mình, ngượng ngùng rụt cả cổ, Tịch Linh nhìn mà buồn cười. Nàng xoa

đầu thằng bé, hiếm khi không dùng giọng điệu trêu ghẹo hay lạnh nhạt mà nói với Vũ Ngộ, thực sự vô cùng dịu dàng.

“ Vũ nhi, nếu con thực trưởng thành trong giông gió của hoàng thành này... ta hy vọng con sẽ giữ được bản tính của chính mình, phân biệt đúng sau phải trái... ta sẽ...” – không ở đây được bao lâu nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play